"Quân Dao, em đừng khóc, có gì uất ức em hãy nói với anh, anh sẽ thay em làm chủ.
"
Dỗ một lúc, cô mới im lặng, không khóc nữa.
"Chắc em mệt rồi, ngủ đi!"
Trác Du Hiên cẩn thận đắp chăn cho Thẩm Quân Dao, hắn biết người con gái này cũng đã thấm mệt vì ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, hắn cũng không muốn làm phiên cô thêm, tốt nhất là để cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi một chút.
Chứ người con gái ấy thể chất đã yếu ớt hay bị bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều.
Hắn hôn nhẹ lên trán của của Thẩm Quân Dao, cẩn thận vén từng sợi tóc sang hai bên cho cô.
"Em ngủ đi, anh ra ngoài một lát.
Nếu em cứ cần gì thì cứ gọi cho anh, anh ở bên ngoài nhé! Thấy mệt thì phải nói cho anh, không được chịu đựng một mình đâu đấy"
Nói xong, Trác Du Hiên đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, không cho ai vào đó làm phiền Thẩm Quân Dao.
Cả Trịnh Liên cứ nhất quyết muốn vào xem xem người con gái ấy của mình như thế nào rồi cũng bị Trác Du Hiên đuổi đi, không cho ở lại đây nữa.
Hản chỉ sợ để người đàn bà này ở đây, đặc biệt là bà ta cứ nhất quyết muốn gặp mặt Thẩm Quân Dao kia, sợ rằng bà ta sẽ lại khiến cho Thẩm Quân Dao phát bệnh mất thôi.
Hai lần đã là quá đủ rồi, Trác Du Hiên thật sự không muốn nhìn thấy bệnh tình của Thẩm Quân Dao tái phát thêm một lần nào nữa.
Bệnh càng tái phát nhiều, căn bệnh tâm thần phân liệt kia của Thẩm Quân Dao sẽ càng thêm khó chữa hơn nữa.
Trác Du Hiên chính vì không muốn Thẩm Quân Dao ở trong tình trạng bệnh tật như vậy, cho nên hắn sẽ không để cho bệnh tình của Thẩm Quân Dao tái phát thêm một lần nào nữa.
Chính vì thế, Thẩm phu nhân phải cách xa Thẩm Quân Dao, càng xa càng tốt.
Chính bà ta là nguyên nhân khiến cho bệnh của Thẩm Quân Dao càng thêm trở nặng đấy.
Thẩm Quân Dao một mình năm ở trong phòng, tuy cô đã cố gắng nhắm mắt lại nhưng vẫn không có cách nào để bản thân mình chìm vào trong giấc ngủ.
Mỗi khi nhắm mắt, cô lại nhìn thấy những hình ảnh kinh khủng kia, hình ảnh ước mơ bị chính người mẹ mình yêu thương phá nát.
Cô thật sự không dám nghĩ đến hoặc nhớ lại những hình ảnh đáng sợ ấy nữa.
Bọn họ muốn hành hạ Thẩm Quân Dao cô cho đến khi nào nữa? Thẩm Quân Dao đã đến mức này rồi, bọn họ vẫn chưa có ý định buông tha cho cô hay sao? Trịnh Liên quả thật rất tàn độc, bà ta lại có thể dùng phương thức như vậy để hành hạ cô.
Bà ta còn có biện pháp hành hạ nào tôi tệ hơn nữa không, sao cứ phải động chạm vào nỗi đau của cô như thế? Đúng, Thẩm Quân Dao thích đánh đàn thật đấy, nhưng chính khi xưa bọn họ là người hủy hoại đi ước mơ đó của cô.
Nay bà ta lại tỏ ra thương xót, mua đàn mang đến cho cô chứ.
Thẩm Quân Dao đúng là đang bị bệnh, nhưng có những lúc cô rất tỉnh táo, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nhìn thấy cây đàn đó, Thẩm Quân Dao chẳng khác muốn phát điên lên vậy.
Bây giờ, Thẩm phu nhân kia mang đàn đến đây muốn Thẩm Quân Dao đánh nó, vậy tự hỏi xem cô phải đánh như thế nào đây? Tay của cô bị phế đi hết rồi, chẳng lẽ cô cứ phải đau đớn ngồi nhìn cây đàn bị bỏ không ở đó không một ai chơi, bị bụi bặm bám đầy hay sao? Như thế chẳng thà đập nát nó đi cô còn thấy dễ chịu hơn.
Một người tàn phế, người đàn bà kia lại muốn Thẩm Quân Dao đánh đàn, đây không phải cổ tình chọc vào nỗi đau của cô hay gì? Tay đã không thể làm được việc gì nặng nhọc nữa, gân tay gân chân đều đứt hết rồi, làm gì còn cách nào để nối lại.
Cách thức hành hạ của bọn họ quả nhiên vẫn luôn tàn độc đến như thế.
Thẩm Quân Dao nằm ngây người ở trên giường, hai hàng nước mắt cũng lặng lẽ chảy ra làm drap giường ướt đẫm.
Cô cũng không biết bản thân mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nữa.
Đến khi Trác Du Hiên gọi cô dậy, thì người con gái ấy lại trở về tình trạng như lúc ban đầu rồi.
Nhưng cũng kể từ lần kích động ấy, dường như đó là một động lực giúp cho Thẩm Quân Dao có thể nói chuyện trở lại.
Tuy không nói thành câu hoàn chỉnh được, Thẩm Quân Dao cũng chỉ lắp bắp