"Mau dừng tay lại ngay!"
Trác Du Hiên từ phía xa ngay lập tức xông đến, hản vội vàng giữ lấy cánh tay của người phụ nữ kia, không để cho cô ta động vào người của Thẩm Quân Dao.
Hắn hất tay người phụ nữ đó ra làm cho cô ta lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống sàn nhà kia.
"Ai cho cô cái quyền được phép đánh người như thế hả?"
Người phụ nữ kia đương nhiên nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là ai, nửa lời cũng không dám thé ra.
Người phụ nữ đó im lặng cúi đầu nghe Trác Du Hiên trách mắng bản thân mình một trận.
Làm gì có ai là không biết người đàn ông này là Trác Du Hiên, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh cơ chứ, nhưng không ngờ người đàn ông này lại thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao bị người ta đấy ngã xuống sàn nhà kia, hắn vội vàng cúi xuống đỡ cô lên, phủi bụi trên người cô rồi liên tục hỏi han.
"Em có bị làm sao hay không? Cô ta đánh em à? Nói đi, anh sẽ dạy cho cô †a một bài học.
"
Hắn đưa tay lau mặt cho Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng vén những lọn tóc đang rũ xuống trên gương mặt của người con gái sang một bên.
Người đàn ông liên tục thở hồng hộc, trông có vẻ như là đang rất mệt.
Hắn hơi giận nhưng lại chẳng dám lớn tiếng.
"Không phải anh đã bảo em đứng ở cổng đợi anh hay sao? Em chạy vào đây một mình làm cái gì để rồi bị người ta ức hiếp thành cái bộ dạng như thế này hả? Em muốn mua gì thì có thể đợi anh đem em đi mua cơ mà"
Lúc quay lại, Trác Du Hiên không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu, trong lòng hắn đã hoảng loạn đến mức độ nào liệu cô có biết không? Hắn còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì nữa chứ.
Xem camera bên ngoài hắn mới biết cô đã chạy vào nơi này trước rồi.
Trác Du Hiên chạy một vòng khắp trung tâm thương mại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu.
Hắn thở hổn hển chạy đi khắp nơi, rõ ràng lần trước Trác Du Hiên đã mua hết cho Thẩm Quân Dao những thứ cô cần rồi không phải hay sao? Cô gái này tự nhiên hôm nay chạy đến đây là muốn làm gì đây? Lo lắng Thẩm Quân Dao bị lạc đường, Trác Du Hiên đến quầy tiếp tân nhờ người ta thông báo nhưng cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Ai ngờ rằng cô lại đến khu quần áo dành cho trẻ sơ sinh cơ chứ.
Vừa hay Trác Du Hiên khi chạy đến nơi này thì hắn lại chứng kiến cảnh Thẩm Quân Dao bị nhân viên ở đây ức hiếp như vậy.
Thẩm Quân Dao bị người ta trách mắng, cô chỉ biết cúi đầu xuống, rơm rớm nước mắt.
Trác Du Hiên đau lòng xoa đầu cô.
"Được rồi bảo bối, không sợ nữa, anh ở đây, sẽ không ai làm gì em cả.
Em đến đây làm gì mà để cô ta bắt nạt thế?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trác Du Hiên, cánh tay bất giác chỉ về bộ quần áo đang treo trên giá kia, khó khăn từng hơi rặn ra.
"Mua!.
Mua!.
Không cho! "
"Em muốn mua bộ đó, nhưng cô ta không bán cho em rồi còn đánh em nữa, có đúng không?"
Thẩm Quân Dao liên tục gật gật đầu ngay khi Trác Du Hiên nói ra những lời đó.
Rõ ràng là người phụ nữ kia đã ức hiếp cô.
Trác Du Hiên nghe vậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nhìn về phía người phụ nữ ở phía kia.
Hẳn trừng mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này như vậy mà dám bắt nạt vợ của hắn.
Đến cả hắn cũng không dám mắng Thẩm Quân Dao một câu, vậy mà người phụ nữ này lại dám ra tay đánh cô như vậy, có phải người phụ nữ này chán sống rồi hay không? "Là cô dám ra tay đánh cô ấy? Có phải hay không cô không muốn sống nữa? Dám đánh cô ấy, đến tôi còn không dám vậy mà cô lại dám làm như vậy à? Cô có muốn tôi báo lên quản lý của cô, để cô bị đuổi việc hay không?"
Người phụ nữ kia rùng mình trước sự tức giận của Trác Du Hiên.
Cả người của cô ta run lẩy bẩy, xem ra lần này cô ta đắc tội nhầm người rồi.
Không ngờ người phụ nữ kia lại quan trọng với Trác Du Hiên như thế.
Cô ta vội vàng giải thích, âm thanh run rẩy sợ hãi.
"Tôi thật sự không biết cô ấy là người của Trác thiếu đây, nếu không tôi nhất định sẽ không như vậy.
Chỉ tại cô