"Trác Du Hiên, cậu nói đi, con gái tôi bị làm sao?"
"Đủ rồi, bà có thôi đi không, Quân Dao còn đang ở trong đó mà bà còn đứng ở đây làm loạn như thế, bà chỉ biết quát mảng người khác như vậy à?"
Trác Du Hiên gạt tay của Trịnh Liên ra, ánh mắt của người đàn ông bất giác đỏ lên nhìn người đang làm loạn kia, không kiềm chế được mà gắt lên.
Thẩm Quân Dao còn đang ở trong kia, bà ta chưa hỏi lấy một câu về cô mà cứ làm loạn lên như thế, đúng là khiến cho Trác Du Hiên bực tức.
Hắn đã đủ phiền muộn rồi, vậy mà Thẩm phu nhân này vẫn không tha cho hẳn, muốn dồn hẳn vào đường cùng mới chịu được hay sao? Trác Du Hiên bây giờ chỉ lo lắng cho Thẩm Quân Dao mà thôi, hẳn đâu có quan tâm đến mấy lời nói kia của bà mẹ vợ cơ chứ.
Bị Trác Du Hiên quát như thế, Thẩm phu nhân lại càng thêm bực mình, bà ta tóm lấy cổ áo của Trác Du Hiên, xem ra Trịnh Liên đang rất giận dữ.
Bà ta đã cố gắng không nổi giận vì con gái mình, nhưng hôm nay bà ta không có cách nào chịu được nữa.
"Cậu bảo tôi yên lặng.
Tôi yên lặng thể nào được? Con gái tôi vẫn còn đang nằm ở trong đó, không rõ sống chết ra sao, cậu bảo tôi yên lặng thế nào được.
Tôi không thể vô tâm như cậu, nhìn con gái mình đang trong tình trạng nguy kịch mà chỉ biết ngồi đó như vậy.
Còn nữa, hê mỗi lần ở cạnh cậu là con bé xảy ra chuyện, cậu nói đi, cậu hại con gái tôi chưa đủ hay sao? Cậu muốn khiến con bé mất mạng thì mới vừa lòng à?"
Tâm trạng tức giận hoàn toàn bộc phát, Trịnh Liên trút toàn bộ cơn giận của mình lên Trác Du Hiên.
Nhìn người đàn ông này vô tâm như thế trong khi con gái của bà ta vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong kia, không một thái độ lo lắng.
Thẩm phu nhân nhìn con gái mình ở bên cạnh người đàn ông này mà không khỏi xót xa cho cuộc đời của con bé.
Nhưng liệu bà ta có còn nhớ rằng chính bà ta là người đã đẩy Thẩm Quân Dao vào cuộc sống địa ngục tù túng này hay không? Trong lòng bà ta sốt sắng chết đi được.
Ôi! Đứa con mệnh khổ này của bà ta! Quân Dao sao lại phải chịu nhiều cực khổ như thể chứ? Hết mất con rồi tâm thần phân liệt, rồi bây giờ lại gặp phải tai nạn này, bà ta kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà lại đẩy con gái của mình vào cuộc sống tù túng, đau khổ như thế này cơ chứ? Trác Du Hiên khó chịu đẩy người của Thẩm phu nhân ra, làm cho bà ta lảo đảo thiếu chút nữa là ngã ra, cũng may là được Thẩm lão gia đỡ được.
Tâm trạng vốn đã khó chịu rồi, nay Trịnh Liên lại còn chọc ngoáy thêm vào, càng làm cho Trác Du Hiên nổi điên lên.
"Bà lo lắng? Bà nghĩ có mình bà lo lắng cho Quân Dao hay sao? Bà nghĩ tôi không lo à? Nhưng bây giờ ngoài việc làm loạn lên bà có thể làm gì? Lo như vậy sẽ cứu được cô ấy sao? Bà làm ơn ngồi im một chỗ chờ bác sĩ ra đi, bà càng làm loạn lên như thế càng chẳng được gì đâu"
Từng câu hỏi dồn dập được Trác Du Hiên đặt ra làm Thẩm phu nhân câm nín, bà ta không thể nào nói được gì cả.
Trác Du Hiên thật sự như muốn điên lên vì bọn họ vậy.
Nói hắn không lo cho Thẩm Quân Dao.
Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy hắn không lo cho cô ư? Trác Du Hiên rất lo lắng, thậm chí là lo gấp mười lần bọn họ là đằng khác.
Trong lòng của hắn cũng vô cùng sợ hãi, hắn sợ sẽ đánh mất người con gái ấy vào lúc không ngờ tới nhất.
Nhưng tất cả điều đó đều được Trác Du Hiên chôn giấu ở trong lòng, hản không muốn thể hiện ra bên ngoài, không muốn bọn họ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của hắn.
Trên áo của Trác Du Hiên, vết máu đỏ ấy vẫn còn chưa khô.
Máu dính trên tay của hắn gần như đông lại rồi, cả người đau đớn vô lực ngồi xuống hàng ghế ở bên cạnh mình.
Người đàn ông này thật sự đang rất mệt mỏi, trên khuôn mặt của hắn thể hiện rõ điều đó.
Thẩm lão gia vội vàng nói với vợ mình.
"Trịnh Liên, cậu ta nói đúng, bây giờ bà có làm loạn lên cũng không thể giúp ích được gì đâu.
Cho nên bà hãy bình tĩnh ngồi xuống đi, đợi bác sĩ ra rồi xem tình hình như thế nào đã.
Bây giờ bà có giết cậu ta cũng không giải quyết được gì đâu.
Cho nên, nghe lời tôi, ngồi xuống đi"
Trịnh Liên thấy lời khuyên của chồng mình cũng