"Quân Dao, em tỉnh rồi sao?"
Trác Du Hiên ngay lập tức lao đến, hắn tóm lấy cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao, nhìn người con gái đã ngủ say bao nhiêu lâu nay cũng đã tỉnh lại rồi, trên gương mặt của Trác Du Hiên không dấu nổi được niềm vui.
Hắn mừng rỡ đến luống cuống tay chân, người đàn ông chạy đi chạy lại ở tại chỗ, vừa vui mừng vừa lắp bắp hỏi.
"Em cảm thấy sao rồi? Hay là em có không khỏe ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé!"
Thẩm Quân Dao bất chợt tỉnh lại vào đúng thời điểm mà Trác Du Hiên không ngờ đến nhất.
Thật không ngờ cô lại tỉnh lại sớm đến như thế.
Trác Du Hiên thật sự vui mừng, chẳng lẽ cô đã nghe được những lời nói lúc nãy của hẳn, nên cô mới tỉnh lại, mới nhìn thấy hản có đúng hay không? Tỉnh lại là tốt rồi! Thật may mắn vì Thẩm Quân Dao đã tỉnh lại! Trác Du Hiên nhanh chóng hôn lên cánh tay của người con gái, hắn lẩm bẩm hỏi cô, những câu hỏi dồn dập được người đàn ông đặt ra.
"Quân Dao, em nhìn anh đi! Em có nhận ra anh hay không? Anh là Du Hiên, là Hiên ca ca của em đây.
Vừa nói, Trác Du Hiên vừa chỉ tay vào mặt của mình.
Thẩm Quân Dao không biết có nhận ra hắn hay không nữa.
Dù sao người con gái ấy cũng vừa mới tỉnh lại sau một khoảng thời gian hôn mê dài, hơn nữa cô lại còn bị chấn thương ở đầu nữa, Trác Du Hiên sợ cô sẽ không nhận ra hắn là ai nữa.
Những câu hỏi cứ liên tục phát ra, không cho người con gái nằm ở trên giường bệnh kia có cơ hội lên tiếng.
Thẩm Quân Dao quay sang nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông này.
Cô nhướn mày từ từ quan sát, đầu bỗng nhiên trở nên đau nhức.
Khuôn mặt không một giọt máu của người con gái ấy bất giác nhăn lại vì đau đớn, Trác Du Hiên thấy thế vô cùng lo lắng, hắn chạm tay lên vai của cô.
"Quân Dao, em sao thế? Em có sao không, hay là không khỏe ở chỗ nào à? Để anh gọi bác sĩ đến đây nha?"
Nhìn cánh tay của Trác Du Hiên đang đặt lên người của mình, Thẩm Quân Dao đột nhiên phản ứng rất kịch liệt, đầu cũng đã giảm bớt cơn đau.
Cô giật mình lùi cả người lại, Thẩm Quân Dao bật dậy hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngỡ ngàng ở trước mặt mình.
Từng ký ức bỗng nhiên ùa về ở trong đầu cô, những ký ức đáng sợ ấy dân hiện về.
Hình như là cô đang nhớ lại mọi chuyện trước đây.
Trác Du Hiên vô cùng lo lắng, hẳn đưa tay ra muốn nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, nhưng người con gái ấy đã lùi lại làm cho cánh tay của Trác Du Hiên hơi khựng lại.
Gương mặt của người đàn ông đang vui mừng thoáng chốc trở nên cứng đờ lại, cánh tay căng cứng thụt về.
Có lẽ là do hắn quá vội vàng, Thẩm Quân Dao chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, hẳn như vậy là đang làm cô sợ.
Không dám lại gân cô, Trác Du Hiên cũng chỉ lên tiếng hỏi han cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Quân Dao, em có sao hay không? Em đừng ngồi im như thế chứt"
Trác Du Hiên thật sự không chịu nổi khi Thẩm Quân Dao vừa mới tỉnh lại mà không chịu nói ra hiện giờ bản thân của cô đang cảm thấy như thế nào? Không khỏe thì phải nói ra chứ, vậy mà cô cứ giữ im lặng như vậy, lỡ như có chuyện thì phải làm sao.
Thẩm Quân Dao trừng mắt nhìn Trác Du Hiên đang đứng ở trước mặt mình, cô nheo mắt lại âm thầm quan sát hẳn.
Một lát sau, người con gái mới hơi mấp máy hai cánh môi khô khốc của mình, thanh âm khàn đặc bật ra.
"Tôi không sao, không cần Trác thiếu đây phải quan tâm tôi như thế"
Lâu rồi không nói chuyện, cho nên bây giờ âm thanh phát ra có chút khó khăn.
Tuy hơi thở yếu ớt, âm thanh đứt quãng nhưng lời nói ấy của người con gái lại nang theo đầy sự kiên cường, bất khuất, chứ không còn lắp ba lắp bắp như Thẩm Quân Dao trước đây nữa.
Trác Du Hiên nghe Thẩm Quân Dao nói chuyện như vậy, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy.
Đối diện với đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ của người con gái kia, trong lòng của Trác Du Hiên không khỏi run rẩy.
Thẩm Quân Dao nói dõng dạc như vậy, không lẽ cô đã khỏi bệnh rồi hay sao? Người