"Du Hiên, con không xem mắt cũng được, nhưng con có thể cùng mẹ ăn một bữa cơm được không? Nghe mẹ, gặp mặt con bé đó một lần, nể mặt mẹ đi con!"
Trác Du Hiên đã nói như vậy rồi mà Trác phụ nhân vẫn nhất quyết bảo hắn đi như vậy.
Đến gặp mặt người phụ nữ đó thì được cái gì? Dù sao cũng sẽ bị hắn doạ chạy mất mà thôi.
Trác Du Hiên không đi là cho mẹ của hắn một chút mặt mũi rồi, vậy mà vị Trác phu nhân này lại nhất quyết bắt hắn đi.
Người đàn ông này hằm hằm nhìn người mẹ gương mặt đang khó chịu, lông ngực hơi phập phồng như đang đè nén cơn tức giận trong lòng của mình xuống.
Trác Du Hiên cũng không quan tâm đến cảm nhận của Trác phu nhân như thế nào, hắn vẫn tỏ ra ung dung.
"Mẹ, không phải là con đã nói rõ ràng với mẹ rồi hay sao? Đến đấy ăn cơm không phải là đi xem mắt à? Mẹ không phải lừa con, trong đầu của mẹ đang nghĩ cái gì sao con lại không biết được chứ.Con không phải là đứa trẻ nên ba mà để mẹ dễ dàng điều khiến như thế"
Cả cuộc đời của Trác Du Hiên gần như đã không mấy vui vẻ rồi, Trác phu nhân, mẹ của hắn, luôn muốn điều khiển cuộc sống của hắn.
Ngay cả việc hẳn muốn kết hôn với ai, muốn yêu ai cũng muốn khống chế.
Ngày xưa, không phải Trác phụ nhân đã khống chế toàn bộ cuộc sống của hắn hay sao.
Nay Trác Du Hiên cũng chỉ muốn yên ổn vài ngày thôi mà, như vậy cũng không được à? Trác Du Hiên không muốn sống dưới sự điều khiển của người khác nữa, giờ đây hắn chỉ muốn làm những điều mình thích