"Có lẽ thuốc đã phát tác rồi nhỉ?"
"Thẩm Quân Dao, tôi sẽ cho cô một đêm tân hôn đáng nhớt"
Trác Du Hiên khẽ vuốt ve cơ thể cô, càng khiến cho cơ thể cô phản ứng mãnh liệt hơn.
Người của Thẩm Quân Dao cô nóng như lửa đốt, cứ như ngồi trên đống lửa vậy.
Khó chịu! Ham muốn! Đau khối Đó chính là cảm giác của Thẩm Quân Dao của hiện tại.
Lý trí của Thẩm Quân Dao cô dần dần biến mất, đầu cô chỉ còn một mảng trống rỗng.
Cố họng cô bỗng nhiên khô rát, rất khó chịu.
Thấm Quân Dao há to miệng, liên tục hít thở lấy không khí lạnh để áp chế tác dụng của thuốc xuống.
Thứ thuốc kia càng ngày càng có tác dụng, khiến cả thân thể cô đỏ ửng lên, ánh nến chiếu rọi vào tạo nên một cảnh xuân quyến rũ.
Mồ hôi cứ liên tiếp đổ ra, làm thân thể của cô càng ngày càng nóng.
Nóng! Nóng quát! Hai cánh tay mềm mại của cô khẽ đưa lên cổ lau bớt mồ hôi đi, nhưng vẫn không thể giảm bớt cái nóng trong người.
Cả thân thể của Thẩm Quân Dao cô nắm vật vã dưới nền đất lạnh lẽo, cô áp mặt mình xuống đất để cái lạnh có thể khiến cho bản thân mình tỉnh táo hơn.
Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi.
Thẩm Quân Dao có thể cảm nhận được, trong người mình như có hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt, lý trí cũng trở nên mờ nhạt, khung cảnh trước mắt cũng trở nên mờ dần mờ dần.
Hai cánh tay yếu ớt của cô vô lực chống xuống sàn nhà, định dùng đó làm điểm tựa để có thể đứng dậy.
Nhưng dường như mọi hành động của cô đều trở nên vô ích! Thẩm Quân Dao ngã "phịch"
xuống, người cô dường như không còn chút sức lực nào, ánh mắt mơ hồ nhưng lại mang theo một thứ gọi là dục vọng.
Một thứ dục vọng cực kỳ mãnh liệt.
Thứ dục vọng ấy chính là từ thứ chất lỏng ở trong ly rượu vang kia gây nên.
Nếu không nhầm, đó chính là loại thuốc mang tên là thuốc kích dục.
Trác Du Hiên lại có thể sử dụng loại thuốc này trên người của Thẩm Quân Dao cô.
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, nước mắt bất giác cứ liên tục rơi xuống.
Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình vỡ vụn thành từng mảnh.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trác Du Hiên, anh muốn dùng cách này để hành hạ em thật sao? Anh có phải là Trác Du Hiên mà trước đây em từng quen không? Tại sao lại cứ phải làm thể với em? Trác Du Hiên, anh thắng rồi, em thật sự đau khổ.
Lúc này, Thẩm Quân Dao em sống không bằng chết, có phải là vừa ý anh không? Nóng quá! Khó chịu quá! Làm ơn, giúp tôi với! Ngọn lửa trong người của Thẩm Quân Dao ngày càng lớn, mồ hôi của cô chảy ra khiến chiếc váy cưới cô đang mặc trên người bỗng chốc ướt đảm, thấm cả ra nền nhà lạnh lẽo kia.
Bàn tay của cô bấu chặt lấy cánh tay còn lại của mình, móng tay sắc nhọn cửa vào da thịt khiến máu rỉ ra.
Khuôn mặt Thẩm Quân Dao bỗng chốc nhăn nhó vì đau đớn, nhưng để giữ một chút lý trí của mình, cô đành phải làm tổn thương mình, khiến bản thân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng của mình, khiến mình càng đau càng tốt.
Máu từ đôi môi cứ ứa ra, Thẩm Quân Dao thấy mùi vị tanh nồng của máu đang ở trong khoang miệng của mình.
Thẩm Quân Dao liên tục thở dốc, cô sắp không trụ được nữa rồi.
Thẩm Quân Dao không cho phép bản thân mình trở nên tỉ tiện như vậy, đặc biệt là ở trước mặt của Trác Du Hiên, giờ được gọi là chồng của cô.
Người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục sang trọng kia, Trác Du Hiên ngồi vắt chân lên ghế, ánh mắt hiện lên những tia hứng thú nhìn người phụ nữ đang cực kỳ khó chịu đang nằm vật vã ở bên dưới sàn nhà kia.
Môi của Trác Du Hiên hẳn cong lên một đường, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng hiểm có.
Khuôn mặt hản cũng đã giãn ra, không còn khó coi như lúc ban đầu nữa.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt lên thành ghế sô pha, hắn ngả người dựa vào ghế, ánh mắt vẫn dừng ở trên người của Thẩm Quân Dao đang cực kỳ khổ sở đang nằm trên nền đất bẩn thỉu, lạnh lẽo kia.
Thẩm Quân Dao, cô thấy thế nào? Khó chịu không, đau khổ không, ham muốn không? Mới thế mà đã không chịu nổi rồi sao? Kịch hay còn đang ở phía trước kìa.
Như này vẫn chưa là gì so với những gì cô đã gây ra đâu Thẩm Quân Dao.
Những chuyện cô đã gây ra, tôi sẽ bắt cô phải từ từ nếm trải tất cả.
Thẩm Quân Dao ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kia, miệng liên tục thở ra hít vào để lấy không khí.
Đôi bàn tay của cô vô lực năm chặt lại.
Trác Du Hiên đứng dậy, từ từ bước đến chỗ của Thẩm Quân Dao, trên môi vẫn giữ một nụ cười, khuôn mặt lộ rõ sự nguy hiểm, tựa như đang có kế hoạch gì đó.
Bước chân của người đàn ông dừng lại, nhìn người con gái đang nằm trên sàn nhà kia, khuôn mặt hiện lên một sự khinh bỉ, chế giễu đến cùng Cực.
Trác Du Hiên từ từ ngồi xuống, cánh tay của hắn khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Dao lên đối diện với mình.
"Thẩm Quân Dao, thế nào? Mới có một chút như thế mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Thế thì lát nữa cô sẽ thế nào?"
Lời nói của Trác Du Hiên lạnh lùng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Đôi mắt Thẩm Quân Dao đã ướt đẫm lệ, cô mơ hồ nhìn Trác Du Hiên.
Lý trí dường như đã mất hết, chỉ còn sót lại một chút, cô mấp máy môi, cổ họng nghẹn ứ lại, tiếng nói phát ra rất khó khăn."Trác Du Hiên...!
Em đã như thế này rồi....!
Anh còn chưa vừa lòng sao?..
Anh còn muốn làm gì nữa?...!
"
Thanh âm phát ra từ miệng