Lục Nhiễm Vy muốn hộc máu vì tức giận, nhìn Mặc Tử Thần. Cô không ngờ tên này không những lưu manh mà lại còn mắc bệnh xảo quyệt...
- Anh nghĩ tôi sẽ giao con chip cho anh?
Mặc Tử Thần nhếch miệng, đôi lông mày nhíu lại. Bỗng hắn rút từ trong túi ra 1 khẩu súng, nhắm thẳng hướng đến chỗ Lam Lệ.
- Này... này tôi... chưa nói xong! Anh từ từ... đừng manh động!
Cái hành động rút súng này đối với Lục Nhiễm Vy là quá quen thuộc. Nhưng vấn đề là người cầm súng chính là tên ác ma này thì lại là một chuyện khác. Chỉ cần nghĩ đến lúc hắn bóp cò là Lục Nhiễm Vy lại cảm thấy ớn lạnh.
- Giao ra hoặc là cô ta chết!
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc, cánh tay cầm súng chỉ chờ đến lúc bóp cò...
Tình hình lúc này thì cô không còn con đường nào khác. Nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn về phía Lam Lệ vẻ không đành lòng.
Lục Nhiễm Vy nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cởi chiếc balo mini đeo sau xuống. Lấy ra 1 chiếc hộp gỗ đàn hương chìa ra trước mặt.
- Con chip đang ở trong đây! Giờ hãy thả chị ấy ra!
Mặc Tử Thần nhìn chiếc hộp trong tay Lục Nhiễm Vy, gương mặt không chút biến sắc quay sang Tiêu Trác ra lệnh:
- Kiểm tra cho tôi!
- Dạ!
Tiêu Trác lập tức đi đến chỗ Lục Nhiễm Vy, cầm chiếc hộp gỗ đàn hương rồi đi đến một chiếc bàn gần đó đặt xuống.
Ngay lập tức, có một tên thuộc hạ bê một chiếc vi tính đưa cho Tiêu Trác. Không chần trừ, anh nhanh chóng mở máy tính ra, đôi tay linh hoạt gõ thoăn thoắt trên bàn phím.
Chỉ 5 phút sau, Tiêu Trác đã làm xong công việc, dừng tay quay sang Mặc Tử Thần báo cáo
- Lão đại! Dữ liệu không có gì bất thường! Tất cả vẫn còn nguyên!
Nghe Tiêu Trác nói vậy, Lục Nhiễm Vy thở phào nhẹ nhõm.
- Con chip cũng đã lấy được rồi! Giờ có thể để chúng tôi đi chưa?
Mặc Tử Khang nghe vậy thì liếc nhìn cô, miệng nhếch lên vẻ chế giễu:
- Tốt nhất là mau biến đi cho khuất mắt bổn thiếu gia! Anh hai, mau cho người đuổi cô ta đi đi!
- Tên khốn kia! Lại muốn ăn đòn sao? Chính anh mới làm tôi ngứa mắt từ nãy tới giờ đấy!
- Cô.....
Lục Nhiễm Vy cũng không thua kém mà cãi lí lại với Mặc Tử Khang. Nhìn biểu hiện tức giận của Mặc Tử Khang cô vô cùng sung sướng trong lòng. Đơn giản vì anh chính là người anh em song sinh của Mặc Tử Thần. Trêu tức Mặc Tử Khang thì cô cũng cảm giác như đang chọc tức Mặc Tử Thần vậy.....
- Ở lại! Từ giờ cô phải là người hầu cho tôi!
Giọng nói lạnh tanh vừa dứt thì ai nấy cũng ngạc nhiên mà há hốc mồm. Tần Hào nhìn tình hình xung quanh một lượt, không thể nhịn được nữa liền quay sang nói nhỏ với Tiêu Trác
- Cậu có thấy có cái gì bất thường không? Lão đại hình như chưa bao giờ để một người phụ nữ ở bên cạnh mình! Tình hình này có vẻ không ổn rồi!
- Cậu nhiều chuyện quá! Đó không phải việc cậu soi mói!
Tiêu Trác lạnh lùng mà cảnh cáo Tần Hào. Đôi mắt nhìn anh vẻ khó chịu nhưng
vẫn tỏ thái độ không quan tâm
- Cậu... nói chuyện với cậu thật mất cả hứng. Giá mà có Tần Nhan với Tiêu Triệt ở đây thì tốt...
Tần Hào than ngắn thở dài, Tiêu Trác nhìn vậy cũng coi như không thấy, vẫn chăm chú quay lại nhìn trên màn hình vi tính
- Là anh đang ép buộc tôi??? Một nữ hoàng hacker như tôi tại sao phải đi làm người hầu cho anh? Nực cười!
Tuy ngạc nhiên nhưng cô cũng không cam lòng mà phải nghe theo lời của Mặc Tử Thần.
- Tần Hào! Đưa cô ta đi! Từ giờ cô ta sẽ do anh phụ trách!
Mặc Tử Thần chỉ vào Lam Lệ mà ra lệnh. Tần Hào sửng sốt một hồi, quay sang Lục Nhiễm Vy vẻ khó xử. Nhưng cũng đầnh phải làm theo lệnh.
- Cô yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho chị của cô!
Lúc đi ngang qua Lục Nhiễm Vy, Tần Hào nhỏ giọng trấn an cô. Định khuyên ngăn Tần Hào nhưng đụng phải cái ánh mắt rét lạnh của ai đó thì cô đành ngậm ngùi trong lòng mà nhìn theo Lam Lệ dẫn đi.
- Anh là tên ác ma! Rốt cuộc anh muốn thế nào mới vừa lòng hả! Chị tôi đâu có liên quan tới vụ này! Tại sao anh lại....
- Những người có dính líu quan hệ với cô đều sẽ bị liên lụy! Từ nay đi theo tôi cấm không được rời nửa bước! Nếu cô muốn chị cô không còn mạng thì cứ việc bỏ đi!
- Anh.....
- Tiêu Trác! Kêu người chuẩn bị máy bay! Chúng ta sẽ đến Pháp tham dự hội nghị Hắc bạch đạo tối nay! Gọi luôn Tiêu Triệt và Tần Hào trở về không cần huấn luyện nữa!
- Dạ! Thuộc hạ sẽ chuẩn bị!
Như không quan tâm tới biểu hiện của Lục Nhiễm Vy, Mặc Tử Thần đứng dậy, đi một mạch lên cầu thang hướng thẳng phòng mình đi đến.
Lúc này chỉ còn Tiêu Trác, Mặc Tử Khang, Lục Nhiễm Vy và mấy tên mặc áo đen cùng người giúp việc ở đó.
- Phòng cô ở cạnh phòng lão đại! Lát nữa người giúp việc sẽ đưa cô lên!
Tiêu Trác mắt vẫn nhìn vào chiếc vi tính thoăn thoắt đôi tay trên bàn phím nói.
Mặc Tử Khang lộ rõ cảm xúc khó chịu nhìn Lục Nhiễm Vy
- Hừ... cô cũng thật là may mắn khi được anh hai tôi bắt ở lại! Tôi và cô sẽ còn đối đầu với nhau dài dài...
Mặc Tử Khang vừa nói xong thì Lục Nhiễm Vy nhếch mép, cười một cách nham hiểm xua tay
- Được! Đối thì đối, đầu thì đầu! Để xem ai mới là người hại ai???!! Anh và tôi ai mới hơn ai!