Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Lại thiếu một khúc của chương này… hic!

“Thì ra tổng giám đốc Trương có thói quen vây quanh phụ nữ uống rượu.” Tròng mắt Nhan Mộng Lam hờ hững nhìn anh ta, lạnh lùng châm chọc anh ta. LQĐ

Trương Dịch Dương đã có vài phần men say, miệng chu lên như đứa trẻ, đồng tử mờ mịt nhìn Nhan Mộng Lam, cười hề hề, “Thì ra em ở đây.” Anh ta bổ nhào ôm Nhan Mộng Lam, siết chặt, “Anh sẽ không buông tay nữa, em cứ trốn tránh anh, hại anh đau lòng khổ sở, chẳng lẽ anh làm chưa đủ nhiều sao?” 

Mùi rượu xộc vào mũi Nhan Mộng Lam, cô hơi nhíu mày, thấy gò má Trương Dịch Dương hơi đỏ, trong mắt không tự chủ hiện vẻ trách móc, “Rốt cuộc anh uống bao nhiêu rượu hả?” Có thể khiến người từ trước tới giờ không hay say, say thành bộ dạng này.

“Anh không biết.” Hình như Trương Dịch Dương đau đầu, không thoải mái nhíu mày, rất giống một đứa trẻ làm nũng, rúc vào cổ Nhan Mộng Lam, hơi thở nóng rực không ngừng tuôn ra, tựa như than nóng bỏng tay làm Nhan Mộng Lam liên tục trốn tránh hơi thở nóng bỏng này, nhưng cô cũng sợ anh ta sẽ ngã xuống.

“Anh cũng chẳng nhớ anh uống bao nhiêu ly nữa, chỉ biết là anh càng uống thì trong đầu đều là em, không xua đi được, lại càng muốn uống….” Trương Dịch Dương say mèm chân đứng không vững, nhưng anh ta vẫn rất đỗi mẫn cảm, theo bản năng sợ Nhan Mộng Lam rời khỏi anh ta, hai tay anh ta ôm chặt eo Nhan Mộng Lam.

Khuôn mặt mỹ lệ lạnh lùng của Nhan Mộng Lam hơi dịu xuống, gò má ửng hồ như một đóa hoa tươi thắm.

Dường như vách tường trong lòng sụp đổ từng chút, trái tim không khỏi mềm xuống.

Khoảnh khắc này, trong đầu cô hiện lên hình ảnh khác thường.

Vẻ mặt dịu dàng lập tức lạnh xuống, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén, cằm cương lên, “Anh không có chuyện gì sao nói chuyện giữa chúng ta cho chị họ tôi? Chẳng lẽ
anh không biết như vậy sẽ ảnh hưởng tới tâm tình chị ấy sao?”

“Có sao?” Vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, như đang cố nhớ lại nhưng càng giống như vô tội.

“Anh nói đi?” Ánh mắt Nhan Mộng Lam cảnh cáo nhìn anh ta, âm cuối kéo dài.

“Thật xin lỗi!” Đột nhiên Trương Dịch Dương như đứa bé làm sai chuyện, hơi cúi đầu, mím môi, “Hình như anh càng làm càng hư chuyện.” Mặc kệ anh ta làm gì, hình như đều khiến cô tức giận, bây giờ anh ta không biết nên làm gì, hoặc là nói gì mới khiến cô thay đổi cái nhìn với anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn Nhan Mộng Lam, tựa như nhìn mãi không đủ, nhìn mãi không chán, cho đến khoảnh khắc chết vẫn muốn nhìn cô, “Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới thích anh? Không ghét anh? Chỉ cần em nói anh sửa ngay, cho dù em muốn anh sửa thành dạng gì anh đều bằng lòng, chỉ cần…..” Em có thể thích anh.

“Anh thay đổi thế nào thì cũng chả thay đổi bản tính vốn có của anh, anh đừng thay đổi gì cả.” Cô không muốn sau này anh ta sẽ oán giận cô, ai cũng có tính cách riêng, chỉ là tính cách giữa họ không hợp nhau.

“Em đừng nói giữa chúng ta không hợp gì đó, chúng ta không ở cùng một chỗ sao em biết anh không hợp với em?” Cuối cùng dưới tình huống rượu cồn thúc đẩy, Trương Dịch Dương bùng nổ, quơ tay, giọng nói cũng lớn hẳn.

Bởi vậy khiến không ít người chý ý tới họ, có mấy vị khách vừa liếc thấy là Trương Dịch Dương vội dời tầm mắt sang chỗ khác, có mấy vị khách chưa từng nhìn thấy Trương Dịch Dương nên nhìn qua bọn họ.

Đôi mắt Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn lại đám người kia, đám 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện