Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Chuyện này có gì đâu chứ, cậu không biết mẹ tớ bây giờ là người giúp tớ xử lý hôn lễ, nhưng trong lòng luôn nhớ tới cậu, hai hôm nay lúc nào cũng nói về cậu, còn lo khi gặp thiếu chủ Bách Lý thì bà nên mặc quần áo như thế nào, chuyện này tới tới lui lui cũng đã cả trăm lần, tớ sắp mọc kén luôn rồi, Tuyết Y, tớ xin cậu đó! Cứu tớ đi! Tớ không muốn bị hành hạ như vậy nữa đâu!” Ngũ quan ngọt ngào của Tiêu Nhã Mạn đầy vẻ trêu đùa, đôi mắt sáng lấp lánh. LQĐ
Cố Tuyết Y lẳng lặng cười, thấp giọng nói, “Cậu về bảo mẹ đừng như vậy, vui quá cũng không tốt cho thân thể bà ấy.”
“Những lời này nếu cậu tự nói với bà có lẽ có tác dụng, nếu như tớ nói thì một chút tác dụng cũng chẳng có.” Tiêu Nhã Mạn bĩu môi, con mắt xáng lạn như hoa hướng dương, “Đúng rồi! Mẹ tớ đã tìm được phù dâu cho đám cưới tớ rồi, hôm nay tớ muốn nói với cậu một tiếng, đến lúc đó cậu nói với Hàn Di giúp tớ! Vừa rồi trong điện thoại tớ lại quên nói.”
Khi đó tâm tình cô như cơn sóng nhỏ, ngoài việc bị bạn trai mới của Tuyết Y hấp dẫn, những chuyện khác cô đều quên sạch.
Đôi mi thanh tú của Cố Tuyết Y khẽ nhíu, giống như một bức tranh đẹp bị người ta không cẩn thận phá hỏng nét đẹp ấy, khiến người ta thấy tiếc nuối và đau lòng, điều này cũng đúng với trong suy nghĩ của Vương Tiểu Vi bên cạnh cô, nhưng cô không cách nào giúp Tuyết Y được.
Cố Tuyết Y im lặng một lúc, đoạn nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Tớ nghĩ chuyện này cậu nên nói với cô ấy thì thích hợp hơn, hôm nay cô ấy sang chỗ tớ tớ đã nói cậu muốn nhờ cô ấy làm phù dâu, bây giờ như vậy……”
Truyện của Lê:Quý:ĐÔN
“Thật ra ngay từ đầu tớ cũng muốn nhờ Hàn Di làm phù dâu cho tớ, dù sao chúng ta cũng đã quen biết 10 năm rồi, nhưng không biết mẹ tìm ở đâu ra giúp tớ.” Con mắt Tiêu Nhã Mạn nhấp nháy, trên mặt lộ vẻ hoang mang nhìn Cố Tuyết Y, “Có đôi lúc tớ cũng không nghĩ ra rốt cuộc mẹ tớ đang nghĩ gì nữa.”
Sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, đôi mắt lóe sáng, khóe môi nở nụ cười, “Mẹ nuôi bà ấy cũng có suy nghĩ của mình, cũng có thể bà lo Hàn Di không tiếp xúc với nhiều người, lo sẽ không xử lý tốt bạn bè người thân của nhà cậu với nhà đằng trai, cậu cũng phải nghĩ tới nhất cử nhất động của phù dâu là thể diện của nhà cậu, mặt khác mẹ nuôi rất cẩn thận, cậu cũng phải thông cảm cho bà, bà cũng vì suy nghĩ cho cậu. Không phải Hàn Di không tốt, cô ấy uống rượu được lại xinh xắn khéo miệng, nhưng có điều người trong xã hội thượng lưu phức tạp lắm…….”
“Tớ biết, mẹ tớ lo lắng cho Hàn Di và tớ, bà cũng muốn tớ gả suôn sẻ, về phần chỗ Hàn Di tớ sẽ nói với cô ấy một tiếng.” Vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn ngọt ngào, cười xáng lạn, đẹp như hoa hướng dương, tròng mắt sáng lấp lánh.
Cô cười dịu dàng, đưa tay sửa sang lại váy cho Tiêu Nhã Mạn, “Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, mặc dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng giơ tay nhấc chân và nói chuyện đều ưu nhã cao quý như vậy, khó trách thiếu chủ lại thích tiểu thư Cố, lông mày cô ấy hơi nhíu lại,
trong lòng hơi vướng mắc.
“Đúng rồi!” Vẻ mặt Cố Tuyết Y đột nhiên dịu xuống nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Không phải cậu tới tập đoàn Lăng thị hả? Cậu và Lăng Hi Dạ thế nào rồi? Tiến triển ra sao?”
Lần trước nói chuyện của Lăng Hi Dạ với Nhã Mạn, cô vẫn không rất yên tâm về Nhã Mạn.
Trong lòng thầm có suy nghĩ.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn cứng đờ, trong mắt xẹt qua vẻ ảm đạm, Tuyết Y đối mặt với cô ấy nên thấy rõ ràng.
Ngón tay không tự chủ đặt trên mu bàn tay Nhã Mạn, vỗ nhè nhẹ như an ủi, lẳng lặng nhìn Nhã Mạn.
“Bất kể nói thế nào thì đó cũng là quyết định của cậu, nếu muốn thay đổi vẫn có thể, đây tất cả là quyền của cậu, nhưng nếu muốn tiếp tục đi tới đích, sau này mọi chuyện của cậu và Lăng Hi Dạ đều dựa vào chính cậu chống đỡ, tớ không hi vọng cậu bị tổn thương, cũng hi vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, tớ tin mẹ nuôi cũng có suy nghĩ giống như tớ.”
Nửa giờ sau Cố Tuyết Y tiễn Tiêu Nhã Mạn ra về, để lại mấy chữ tùy ý hoạt động rồi vào trong thư phòng viết tiểu thuyết.
**********
Chớp mắt hai ngày trôi qua, Cố Tuyết Y lẳng lặng ngồi bên mép giường, mắt hờ hững nhìn chiếc váy bồng màu trắng trước mặt, chẳng muốn thay chút nào.
Trong phòng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên mái tóc màu đen của cô, phát ra từng vầng sáng dịu nhẹ, cô giống như được hào quang bao phủ, nhàn nhạt, như những áng mấy trên bầu trời có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô giật mình rời mạch khỏi suy nghĩ.
Hai ngày này thái độ của cô với Bách Lý Hàn Tôn vẫn lạnh lùng, vừa dùng cơm xong cô liền trốn vào thư phòng viết tiểu thuyết, còn chiếc váy trước mặt này là sáng hôm nay Bách Lý Hàn Tôn sai người đưa tới, bảo là muốn cùng cô tham gia hôn lễ của Nhã Mạn.
Vương Tiểu Vi gõ cửa đi vào, trông thấy Cố Tuyết Y ngồi im trên mé giường, nhất thời đáy mắt buồn rầu, đi tới cạnh Cố Tuyết Y.
“Sao tiểu thư ngài chưa thay váy? Thợ trang điểm và thiếu chủ đều đang chờ ngài ở ngoài.”
Vương Tiểu Vi thấy vẻ mặt Cố Tuyết Y không để ý, vì vậy đưa tay sờ váy trong tủ quần áo, trên mặt lộ nụ cười xáng lạn, “Tiểu thư, ngài không biết chiếc váy này là do nhà thiết kế trứ danh bên Paris thiết kế suốt mấy đêm liền cho ngài phải không, thật sự rất đẹp! Nếu tiểu thư mặc lên nhất định sẽ náo động toàn hội trường, cực kỳ lộng lẫy!” Nói xong, Vương Tiểu Vi bắt đầu tưởng tượng ra mấy cảnh.
“Nếu như em thích, tôi tặng cho em.”
Một câu lạnh nhạt giống như một chiếc gậy gõ tỉnh lại.
Vương Tiểu Vi kinh hãi nhìn Cố Tuyết Y, vội nói, “Tiểu thư, ngài đừng nên đùa em như vậy, em sẽ bị thiếu chủ đuổi việc mất.”
Hết chương 27