Edit: Ngọc Hân – LQĐ
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua chỗ da bị xước.
Cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới, đáy lòng cô đột nhiên run lên, ngũ quan lạnh nhạt thoạt nhìn hơi cứng ngắc, đôi mắt màu hổ phách lóe liện vẻ khó hiểu, Tuyết Y muốn rút tay mình về. LQĐ
Dường như Bách Lý Hàn Tôn biết cô sẽ hành động như vậy, ngón tay cuộn lại, tránh chỗ da cô bị xước, lòng bàn tay anh nắm chặt tay cô, khiến cô không thể động đậy.
Giãy thoát không được, Cố Tuyết Y đành mặc kệ anh nắm tay mình, dù sao đối với Bách Lý Hàn Tôn mà nói, chuyện muốn làm, với tính tình bá đạo tuyệt đối không cho phép người khác phản kháng anh.
Bách Lý Hàn Tôn ấn nhẹ nút, kính thủy tinh cách âm từ từ hạ xuống, quản gia Phó và Vương Tiểu Vi quay đầu nhìn hai người họ, tầm mắt đều rơi trên vị trí tay hai người kia.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn không thay đổi, lạnh lùng nhìn quản gia Phó, ý bảo quản gia Phó lấy lọ thuốc khử trùng ra.
Gương mặt trung niên của quản gia Phó lập tức phản ứng hơi thái quá nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Thiếu chủ ngài bị thương sao?”
“Tôi bảo ông lấy thì ông cứ lấy cho tôi.” Đôi mắt màu mực sắc lạnh như lưỡi kiếm, nhanh chóng đâm về phía quản gia Phó, đường cong cằm căng cứng, thân hình cao nhất bao phủ khí thế mạnh mẽ rét lạnh uy hiếp, nếu như không phải quản gia Phó ở bên cạnh anh lâu như vậy, e rằng đã sợ tới mức chân mềm nhũn rồi.
Quản gia Phó liền vội cúi đầu nói vâng, tìm thuốc khử trùng và bông gạc trong góc xe, cung kính đưa cho Bách Lý Hàn Tôn.
Vẻ mặt điển trai lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn nhận thuốc khử trùng và bông gạc, mắt không nhìn quản gia Phó, thản nhiên nói, “Sai người thu hết máy quay phim và chụp hình của phóng viên truyền thông ở cửa đi.”
Cố Tuyết Y liền giật mình! Con mắt chăm chú nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
Anh nhìn lại cô, khóe môi cong lên khó có thể phát hiện, trong nháy mắt hai con ngươi sâu như động không đáy phảng phất như cuốn hút cô vào, giọng nhàn nhạt nói, “Tôi làm như vậy không phải vì em, là tôi không muốn phơi mình trước đám phóng viên truyền thông.”
Quản gia Phó vốn đang muốn nói chuyện đột nhiên giật mình, con mắt có chút không dám tin nhìn Bách Lý Hàn Tôn, ông chăm sóc thiếu chủ lâu như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy thiếu chủ chủ động giải thích với ai hết, ngay cả lão phu nhân cũng không.
Lấy lại tinh thần, quản gia Phó kính cẩn nói vâng với Bách Lý Hàn Tôn, rồi bảo lái xe mở cửa đi xuống.
Vương Tiểu Vi nhìn quản Phó quản gia đi về khách sạn cao tầng thông qua cửa kính, thấy nhân viên chủ quản của khách sạn liên tiếp khom lưng gật đầu.
Một lát sau, bảo vệ bắt đầu thực thi mệnh lệnh của cấp trên.
Có mấy phóng viên truyền thông không chịu phối hợp đã bị bảo vệ mời rời khỏi cửa khách sạn, có một số phóng viên có thể vì thấy nhân vật lớn trên xe nên ngoan ngoãn phối hợp cất máy quay phim đi.
Trong xe.
Bách Lý Hàn Tôn mở lọ thuốc khử trùng, ấn bông gạc dính một ít thuốc rồi bôi vào lòng bàn tay Cố Tuyết Y, bỗng nhiên Cố Tuyết Y hơi cuộn lòng bàn tay mình lại, vẻ mặt lạnh nhạt như thường nhìn anh, giọng nhẹ nhàng thản nhiên nói, “Không cần, tôi không sao.”
Chỉ là xước chút xíu ngoài da, cần dùng đến thuốc khử trùng sao? Cô không yếu ớt như búp bê pha lê, hai ngày nữa tự động lành lại.
“Móng tay nhiều vi khuẩn nhất, không khử trùng sao được.” Bách Lý Hàn Tôn nắm chặt lòng bàn tay cô, ngăn Cố Tuyết Y lại cử động nữa, ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh như băng, Vương Tiểu Vi vội nhận thuốc khử trong trong tay anh.
Trong lòng bàn tay truyền đến cơn đau như bị kiến cắn, đôi mắt đẹp màu hổ phách tĩnh lặng như mặt hồ nhìn gò má Bách Lý Hàn Tôn, đường cong duyên dáng thể hiện rõ kiêu ngạo và lạnh lẽo.
Nhưng lại cảm thấy anh không lạnh lùng như lần đầu tiên gặp mặt.
Sau khi khử trùng xong, Vương Tiểu Vi nhận bông gạc trong tay Bách Lý Hàn Tôn.
Bên ngoài, quản gia Phó đảm bảo phóng viên truyền thông đều bị thu hết máy quay và máy chụp hình, đi đến vị trí lái xe gõ nhẹ vài cái lên cửa kính.
Tài xế một thân đồng phục màu trắng cúc áo màu vàng từ trên xe bước xuống vòng ra đằng sau, bao tay màu trắng đặt lên nắm cửa, mở cửa xe.
Hai chân thon dài, thân hình anh tuấn khôi ngô, đường cong ngũ quan góc cạnh rõ nét, cằm kiêu căng
lạnh lùng như quý tộc châu Âu, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, trên người anh như được độ một vầng sáng, tỏa ra khí chất cao ngạo kinh người, có cảm giác như Thần mặt trời chí cao vô thượng, khiến người ta không thể nhìn vào.
Một số phóng viên đột nhiên ý thức được người trước mắt là thiếu chủ Bách Lý trong truyền thuyết, bọn họ kích động cố gắng mở máy quay phim để quay lại cảnh này, kết quả bị bảo vệ kiên quyết ngăn cản!
Vài nhân viên chủ quản của khách sạn tiến lên, cung kính khom lưng với Bách Lý Hàn Tôn, sau đó tay làm động tác xin mời.
Bách Lý Hàn Tôn hơi nghiêng người, duỗi ngón tay thon dài hoàn mỹ đặt trên cửa xe.
Lúc này mấy vị chủ quản của khách sạn cùng với mấy phóng viên truyền thông mới phát hiện thì ra trên xe còn có người, đều quay đầu nhìn lại.
Ngón tay trắng noãn chậm rãi ưu nhã đặt lên tay anh, tay anh hơi cuộn lại, khóe miệng hơi cong lên, vừa vặn Cố Tuyết Y nom thấy cảnh này, hơi ngẩn ra.
Ánh mặt trời màu vàng nhạt rắc trên người họ, ngón tay tỏa sáng như ngọc lưu ly, khóe môi lạnh nhạt ướt át.
Bách Lý Hàn Tôn hơi dùng sức, Cố Tuyết Y phối hợp với anh, ưu nhã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tóc mềm mại sáng bóng dài chạm eo, váy màu lam không phải hàng hiệu, vành mắt kính màu đen khúc xạ tia sáng dưới ánh mặt trời, con mắt trong suốt như viên pha lê đẹp nhất thế gian, thần thái lạnh nhạt, khí chất trên người cao quý không thể xem nhẹ.
Cố Tuyết Y nhìn đám người đông nghịt, đôi mi thanh tú nhíu lại, môi mềm mại như đóa hồng hơi căng cứng.
Bây giờ rốt cuộc cô biết tại sao khi trên xe anh nói câu kia.
Thì ra không phải cô không thay bộ váy lộng lẫy là có thể yên phận.
Anh giống như vật phát sáng, trời sinh vương giả, đi tới đâu cũng đều bị người ta chú ý, cô mà đi cùng với anh thì nhất định sẽ bị người ta nhìn chằm chằm.
Bách Lý Hàn Tôn liếc mắt là biết suy nghĩ trong đầu cô, con mắt màu mực nhìn cô, tay tự giác nắm chặt tay nhỏ bé như không xương của cô, giọng trầm thấp nói bên tai cô một tiếng đi thôi!
Bước chân hiên ngang, khí chất tôn quý, thẳng tắp đi tới cửa.
Khuôn mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt sánh vai cùng anh, mặc dù bước dài hơn bình thường cô bước, nhưng cô vẫn biểu hiện ung dung bình tĩnh như cũ.
Vương Tiểu Vi và quản gia Phó đi theo phí sau, sau nữa là quản lý khách sạn.
Ánh mặt trời giữa trưa rắc vào trên thảm đỏ.
“Xin chào thiếu chủ!”
Hai bên thảm đỏ, quản lý khách sạn và nhân viên chủ quản cung kính khom lưng hô to.
Bách Lý Hàn Tôn không chớp mắt bước thẳng tắp đi về phía trước, nắm chặt tay cô.
Đồng tử Cố Tuyết Y lạnh nhạt, khuôn mặt trắng nõn không biểu tình, bước từng bước đi theo chân anh……
Có lẽ những người khác sẽ thích sự chú ý này, đáng tiếc cô chẳng thích, nhưng cô lại không thể không đón nhận những cái nhìn chằm chằm đó.
“Cô ấy thật sự may mắn có thể được thiếu chủ Bách Lý yêu mến.”
“Bộ váy trên người cô ấy hình như là hàng vỉa hè 50 đồng.”
“Lại là cô bé Lọ Lem gả vào nhà giàu.”
“Thật sự khiến người ta hâm mộ!”
“Thiếu chủ Bách Lý đối xử với cô thật dịu dàng! Còn nắm tay cô ấy nữa.”
Các phóng viên truyền thông bên cạnh nhỏ giọng thảo luận thân phận và trang phục trên người Cố Tuyết Y.
Hết chương 29