*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa rồi chính cô này quấy rầy anh và Tuyết Y.
Lông mày anh nhíu chặt liếc cô. LQĐ
Khuôn mặt hơi tái của Vương Tiểu Vi cưỡng ép mình duy trì trạng thái ngày thường, trong lòng bất an khiếp sợ, “Tiểu thư ngài ấy ở trong thư phòng…….”
Bách Lý Hàn Tôn lạnh mắt nhìn cô một cái, xoay người cất bước vào thư phòng……
“Thay quần áo.”
Thân thể Bách Lý Hàn Tôn hơi cứng đờ, chân từ từ hạ xuống, nhưng tròng mắt anh liếc nhìn thân thể cô từ trên xuống dưới, sau đó xoay người trở về phòng.
Một lúc sau hai tay quản gia Phó cầm tây trang màu trắng xuất hiện trong phòng khách, đi vào phòng hầu hạ Bách Lý Hàn Tôn thay đồ ngủ.
***********
Cố Tuyết Y thay xong quần áo, thuận tiện xếp đồ ngủ ngay ngắn.
Khuôn mặt trắng noãn hơi hoảng hốt.
Không phải cô chưa từng nhìn thân thể đàn ông, thỉnh thoảng viết tiểu thuyết bắt buộc cô phải xem cảnh h trong phim, nhưng vì sao cô nhìn thấy thân thể Bách Lý Hàn Tôn, mặt lại không kiềm chế được đỏ lên.
Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng Bách Lý Hàn Tôn vang lên bên ngoài.
Hồi lâu sau cô vỗ vỗ gò má, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt lúc trước.
Cô vặn nắm cửa mở khóa.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, da thịt trắng như tuyết đã không đỏ như vừa nãy, trong lòng thầm thở dài một hơi, “Chúng ta ăn sáng đi!” Anh dắt tay cô.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy lên sàn nhà, phòng khách sáng ngời, trên bàn thủy tinh có bữa sáng thanh đạm, họ lặng lẽ dùng cơm.
Nét mặt già nua của quản gia Phó chìm xuống, ánh mắt ông nhìn Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lại rơi trên người Cố Tuyết Y, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Một giờ sau, hai người dùng xong bữa sáng.
Bách Lý Hàn Tôn nhận khăn lụa sạch lau miệng, quản gia Phó cung kính kéo ghế ra, Bách Lý Hàn Tôn đứng dậy, quản gia Phó hơi ngồi xổm xuống sửa sang lại tây trang cho anh.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô lặng lẽ ngồi trên ghế, trong mắt có sự ấm áp, giọng trầm thấp nói, “Em cùng tới công ty với tôi không?”
Cố Tuyết Y giật mình, lạnh nhạt
nhìn anh, khóe miệng cười cười, “Tôi tới công ty cũng không làm gì, cho nên tôi……..”
“Em ở nhà cũng chán, em không thể viết tiểu thuyết.” Bách Lý Hàn Tôn lại nhìn cô, đáy mắt lóe lên, khóe miệng cong cong.
Lông mày Cố Tuyết Y hơi nhăn lại, lời này nghe sao cũng như đang uy hiếp cô? Cô căng mắt nhìn anh, ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng của anh giống ngày thường, chẳng lẽ là ảo giác của cô?
Anh thấy khuôn mặt cô cứng lại, khóe miệng càng cười rõ nét. Cố Tuyết Y suy nghĩ một lúc, nói. “Được rồi! Tôi cùng tới công ty với anh! Nhưng nếu tôi cảm thấy quá nhàm chán thì sẽ về đó.” Trong nhà ít nhất còn có TV để xem, chẳng bị ai quấy rầy.
Vẻ mặt điển trai của Bách Lý Hàn Tôn bình tĩnh, anh nhận khăn lụa sạch trong tay Vương Tiểu Vi, nhẹ nhàng lau miệng giúp cô.
Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa chính dưới lầu.
Quan Hàn Di ở lầu bốn, ngủ dậy đi ra sân thượng vươn vai, tầm mắt nhìn xuống, vừa vặn thấy Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y lên chiếc xe Bentley RV đen, cô ta thấy xe chầm chậm rời đi.
Đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Đến cửa công ty, đội hình quản lý cấp cao đứng thành hai hàng.
Thành phố bộn bề trải qua trận mưa tối qua được rửa sạch, rực rỡ hẳn lên.
Tòa nhà thương mại 50 tầng, ánh mặt trời chói lọi chiếu sáng, thủy tinh khúc xạ tia sáng chói mắt, nhất thời khiến người ta khó có thể nhìn rõ, trong mơ hồ có khí chất như vua của thiên hạ.
Bốn chữ “Công ty Bách Lý” màu vàng to chói