Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 6


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Cậu ngồi đây đã hai tiếng rồi đó!”

Cố Tuyết Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhã Mạn ngẩn ngơ trên ghế sofa, từ tập đoàn Lăng thị về cậu ấy vẫn giữ tư thế này, không nhúc nhích không cười cũng chẳng nói chuyện. LQĐ

“Rốt cuộc Lăng Hi Dạ nói gì với cậu?” Tuyết Y ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt tĩnh mịch như nước xen lẫn tìm tòi nghiềm ngẫm, chăm chú nhìn Tiêu Nhã Man, “Còn chuyện của các cậu xử lý thế nào? Có thể nói được không? Nói một chút thôi cũng được!” 

Cô là muốn Nhã Man nói chuyện, chứ không phải thực sự muốn khơi chuyện giữa Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ.

“Tiểu thư Tiêu, cô xem tiểu thư đã lo lắng cho cô như vậy, cô hãy nói sơ qua chuyện của cô và Lăng Hi Dạ đi!” Vương Tiểu Vi mặc chiếc váy bồng, mặt tròn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Nhã Mạn, trong mắt thoáng có sự tò mò.

Tiêu Nhã Mạn nhìn Cố Tuyết Y rồi nhìn Vương Tiểu Vi, thở dài một hơi, lông mi dài nhấp nháy vài lần, giống như cánh bướm duyên dáng đang bay lượn, “Tớ vốn muốn ly hôn với Lăng Hi Dạ, nhưng bọn tớ mới kết hôn được vài ngày, bây giờ bọn tớ muốn ly hôn thì không tốt cho thanh danh của ba mẹ tớ, hơn nữa tớ không muốn ba mẹ bị người ta chỉ trỏ, cho nên đồng ý đề nghị của Lăng Hi Dạ, trước cứ ở riêng một năm sau thì ly hôn.”

Trong mắt Cố Tuyết Y hoảng hốt, khuôn mặt trắng noãn cứng đờ, lông mày rậm hơi chau lại, bàn tay khẽ chạm cánh tay còn lại, một lúc lâu không lên tiếng.

Tiêu Nhã Mạn mím miệng theo thói quen, một lúc sau mới nói tiếp, “Tớ biết xử lý chuyện này như vậy là không được tốt, nhưng trước mắt mà nói thì đó là cách duy nhất rồi.” Cô không muốn để ba mẹ bị người khác nói xấu sau lưng.

“Lăng Hi Dạ cũng đã đảm bảo với tớ, một năm này anh ta và bạn gái sẽ không lui tới.” Cũng chính
vì điều này nên cô mới đồng ý cách trên.

Ngón tay Cố Tuyết Y nhẹ nhàng xoa trán, thấy dễ chịu hơn cô mới buông ra, sau đó nhìn Tiêu Nhã Mạn, nhẹ giọng nói, “Đây là cậu chọn lựa, con đường này cũng chỉ có thể tự cậu đi.” Cô duỗi ngón tay trắng nõn như ngọc ra, khẽ vuốt ve mặt Nhã Mạn, “Bị thương, cậu cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, đối mặt với tất cả mọi người cậu cũng chỉ có một mình kiên cường, nếu không chống đỡ nổi thì hãy nhớ tới ba mẹ nuôi và tớ, tớ nghĩ cậu có thể trụ nổi.” 

Cô biết tính Nhã Mạn, cho dù đau lòng hơn nữa thì cũng sẽ cười trước mặt họ, nhưng chuyện với Lăng Hi Dạ lần này cô lo lắng Nhã Mạn sẽ không kiên cường được.

“Tớ sẽ.” Tiêu Nhã Mạn cười nói, trong đôi mắt cô cuối cùng cũng có ý cười, “Tớ sẽ khộng để mấy người lo lắng!” Cho dù cô đau đớn khổ sở thêm nữa, cô cũng muốn quên Lăng Hi Dạ, tất cả về Lăng Hi Dạ cô đều muốn quên.

Nỗi lo lắng vì cô của Cố Tuyết Y cuối cùng cũng được buông xuống.

“Tuyết Y.” Tiêu Nhã Mạn làm nũng giang tay ôm eo Cố Tuyết Y, mặt úp trong ngực cô, như đứa trẻ tìm kiếm sự ấm áp, “Cảm ơn cậu! Từ nay về sau tất cả mọi chuyện tớ đều nghe theo cậu, biết cậu vì tốt cho tớ, tớ sẽ không tùy ý không nghe lời cậu nữa.” Bị thương chỉ một lần là đủ, cô không muốn lại chịu tổn thương thêm lần nữa.

Bàn tay Cố Tuyết Y vuốt theo lưng Nhã Mạn, động tác vô cùng dịu dàng, ngay cả Vương Tiểu Vi cũng hâm mộ Nhãn Mạn trong ngực Cố Tuyết Y.

“Mạn Mạn!” Đây là nhũ danh của Nhã Mạn, vì mấy năm nay trưởng thành rồi nên cô chọn gọi là Nhã Mạn.

“Ừ!” 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện