*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong trang viên nước Pháp xa xôi, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn cửa kính phía trước, nghe quản gia Phó báo cáo, mày rậm nhíu lại, tuấn mỹ cao quý mà lạnh lẽo, cằm cương cứng, lạnh giọng nói, “Lập tức chuẩn bị máy bay trở về thành phố D.” LQĐÔN
“Không phải hội nghị còn phần cuối sao?” Nét mặt già nua của quản gia Phó có vài phần nặng nề, đôi mắt thâm thúy ảm đạm.
Ông không tán thành thiếu chủ vì tiểu thư Cố vứt bỏ chuyện ở Pháp lại để quay về thành phố D.
“Chuyện vĩnh viễn chẳng có lúc nào hết được, mấy lão già kia thích náo loạn cứ để bọn họ náo loạn, tôi lại muốn để xem bọn họ có thể náo loạn bao lâu.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh như rừng rậm trong đêm tối, lộ vẻ lo lắng và lạnh lẽo, thân hình cao ngất kiêu căng và tản ra hơi thở lạnh băng.
Sắc mặt quản gia Phó hơi chần chừ, “Nếu phu nhân hỏi chuyện này, vậy sẽ ăn nói thế nào mới tốt.”
Khuôn mặt tuấn mỹ cao quý hơi nghiêng, trong mắt nổi lên rét lạnh, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, mơ hồ tản ra ánh sáng lạnh, anh nhàn nhạt nhìn quản gia Phó, nhưng lại khiến quản gia Phó nhận thấy bầu không khí bốn phía xung quanh bị áp lực vô cùng, sởn tóc gáy, ông liền vội khom lưng cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn dưới chân.
Hai tay bên hông xiết chặt, trong lòng hoảng sợ.
Ông lại không cẩn thận xúc phạm sự uy nghiêm của thiếu chủ rồi.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn ông một cái, chậm rãi quay mặt lại, trên kính thủy tinh phản chiếu, anh nhìn ảnh ngược của quản gia Phó.
Khóe môi hoàn mỹ khẽ cười lạnh, đường cong như quý tộc châu Âu lạnh lùng, trong mắt anh càng lúc càng giá rét, “Bất cứ chuyện gì của tôi đều không cần phải khai báo với bất kỳ ai, chẳng lẽ quản gia Phó đã già rồi? Ngay cả nền tảng tác phong làm việc của tôi cũng đã quên.”
Sắc mặt quản gia Phó hơi ngẩn ra, nói không quên.
Tất cả chuyện của thiếu chủ, ông đều nhớ kỹ trong đầu.
“Chưa quên thì tốt!” Mặt Bách Lý Hàn Tôn càng lộ vẻ lạnh lùng, đồng tử co
rút, “Nếu không tôi thật sự nghĩ tới ông đã quên ai mới là chủ nhân chân chính của ông.”
Nét mặt già nua của quản gia Phó nổi lên thần sắc bối rối, đầu không tự chủ lại cúi thấp thêm, trong lòng kinh hoảng.
Chẳng lẽ thiếu chủ biết ông báo cáo cuộc sống hàng ngày của thiếu chủ với phu nhân?
Nhưng mà…..
Ông làm như vậy cũng là vì tốt cho thiếu chủ!
Phu nhân quan tâm thiếu chủ như vậy, còn thiếu chủ lại lạnh mặt đối đãi, lần nào ông cũng chứng kiến đôi mắt phu nhân ảm đạm và khuôn mặt tươi cười cứng ngắc.
Bách Lý Hàn Tôn ngóng nhìn hoa hồng đỏ trong vườn hoa, đây là giống hồng hiếm có, một gốc thôi nếu bán bên ngoài thì rất cao giá..
Ánh trăng nhàn nhạt, hoa hồng đỏ hơi phản quang, cành đung đưa, trong không khí là mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt.
Trong mơ hồ, anh có thể ngửi thấy mùi thơm loài hồng này.
Anh nhìn những đóa hoa kia, đôi mắt màu mực không còn lạnh lẽo, ánh mắt kia như đang nhìn người phụ nữ mình yêu, vừa nóng bỏng lại bá đạo cộng thêm vài phần yêu thương.
Dường như anh biết trong lòng quản gia Phó đang nghĩ gì, lạnh lùng nói, “Cô ấy có quan tâm tôi hay không, chẳng lẽ tôi lại không biết? Có khi tự cho là đúng vậy cũng sẽ hại người, trong lòng ông phải nhớ cho kỹ.”
“Cảm ơn thiếu chủ nhắc nhở.”
“Đi ra ngoài chuẩn bị máy bay đi.”
Quản gia Phó cung kính hành lễ, đôi mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, sau đó rời khỏi thư phòng.
Bên bầu trời thành phố A.
Ngó tay thon dài giơ tờ báo nhật báo thành phố.
Ánh sáng dịu nhẹ, sợi tóc anh sáng như ngọc, da thịt tinh tế như màu hoa