Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 10


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Đôi mắt Bùi Khê Minh ảm đạm, anh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa, khuôn mặt cô đơn, phảng phất như anh hết hi vọng đối với thế giới, không có bất kỳ hi vọng nào để gửi gắm, anh bình tĩnh đứng thẳng người không hề nhúc nhích. LQĐÔN

Anh nghĩ mãi không rõ, vì sao Y Y đối xử với anh như vậy.

Trong phòng.

Bầu không khí tràn ngập cứng ngắc.

Quản gia Phó nhìn họ, cung kính đứng im lặng bên cạnh, không lên tiếng, nét mặt già nua hơi cứng ngắc.

Vương Tiểu Vi bưng đồ ăn đã làm xong ra, vẻ mặt vui tươi hướng về Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y, đột nhiên thay đổi, cứng đờ nhìn hai người họ, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn quản gia Phó.

Cố Tuyết Y chậm rãi chuyển hướng mặt đối mặt với anh, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn tĩnh mích nhìn cô, đôi mắt giờ này lộ ra rét lạnh như đang trên núi tuyết, trong nháy mắt có thể đông người khách thành băng.

“Thả tôi ra”! Ánh mắt cô chậm rãi rơi vào bàn tay cầm tay cô.

Bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn.

Cô thật sự không nghĩ tới Bùi Khê Minh lại nhanh xuất hiện trước mặt cô như vậy, cô cho rằng trong mười năm này anh ấy đã quên cô, không ngờ anh vẫn không quên cô.

“Rốt cuộc hắn ta là thế nào? Hay là em muốn trở lại bên cạnh hắn?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi mà anh không muốn thấy, anh đau lòng choáng váng đầu óc….

Cho nên trong giọng nói lạnh lùng có vài phần cứng ngắc.

Cố Tuyết Y ngó anh, lẳng lặng nhìn, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như gương, thân hình anh dần cứng ngắc tản ra hơi thở xa cách lạnh lùng, lại giống như một bức tường cứng rắn, cả cô lại bên ngoài, mặt đối mặt với cô chuyên chế bá đạo, khiến cô cảm thấy cổ sắp thở không nổi.

“Buông tay!”

“Không buông!”

“Nếu anh muốn biết gì về tôi, anh có thể phái người của anh đi điều tra, tôi tin ra tay trên người anh ấy, anh sẽ nhanh chóng biết rõ về quá khứ của tôi, kể cả tình cảm cùng anh ấy, nhưng bây giờ tôi mệt chết đi được, tôi muốn vào nghỉ ngơi.” Cố Tuyết Y nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, giọng mềm như tơ lụa, phảng phất như trong nháy mắt cô sẽ bay theo làn gió, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Cô chậm rãi xoay người, từ từ đi vào phòng.

Cửa phòng ầm một tiếng khép lại.

Bách Lý Hàn Tôn tựa như nghe được tiếng trái tim cô đóng chặt, cô muốn cản anh ở ngoài sao?

Không, anh không muốn bị cô cản bên ngoài, anh muốn xông trong nội tâm cô, chiếm hết trái tim cô.

Cô thuộc về anh, vẫn luôn như vậy.

Ai cũng không thể cướp cô từ bên cạnh anh.

Anh xiết chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, cằm kiêu ngạo căng cứng, tựa như vừa chạm vào sẽ bị nghiền nát, nhưng lại lộ ra khí lạnh, đôi mắt sâu như động không đáy xẹt qua vẻ khó dò.

Quản gia Phó nhìn anh, đáy mắt không che dấu sự quan tâm đối với Bách Lý Hàn Tôn, ấn chứa sự trách móc đối với Cố Tuyết Y.

Nếu thiếu chủ không vì ngài ấy, cũng sẽ chẳng trở nên khác thường như vậy.

“Quản gia Phó, ông lập tức đi điều tra hết tất cả tư liệu, còn có gọi điện thoại cho bảo vệ, bảo bọn họ phái ít người tới đây, tôi không muốn có bất kỳ một người xa lạ nào xuất hiện ở chỗ này.”

“Vâng, tôi đi làm ngay!” Bước
chân quản gia Phó chần chừ, ông nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Thiếu chủ, ngài đã mệt lại đói, nếu không ngồi xuống dùng cơm trước đi!”

“Ông chỉ nên đi làm chuyện cần làm, chuyện của tôi không cần ông quản.” Giọng lạnh như băng tuyết hờ hững nói.

Ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng của anh hoàn toàn đông cứng.

Quản gia Phó nhìn gò má anh, cung kính đáp dạ, sau đó ra ban công gọi điện thoại cho công ty bảo vệ, sau khi cúp điện thoại đi vào phòng khách đã không thấy bóng dáng Bách Lý Hàn Tôn.

Ông nhìn Vương Tiểu Vi hỏi thiếu chủ đi đâu rồi?

Trên mặt Vương Tiểu Vi có vài phân e sợ, tay chỉ cửa phòng Bách Lý Hàn Tôn, “Rốt cuộc thiếu chủ ngài ấy làm sao vậy?”

Quản gia Phó trừng mắt liếc cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây không phải là chuyện người giúp việc cô quan tâm!” Lạnh lùng quát Vương Tiểu Vi.

“Vâng, thật có lỗi, không có lần sau ạ” Vương Tiểu Vi vội cung kính khom người nói, gần đây cô ở với tiểu thư quen thói có gì thì nói đó, bây giờ không sửa được.

Quản gia Phó lạnh lùng nhìn cô, “Thiếu chủ có nói gì không?”

“Dạ không có!” Vương Tiểu Vi cung kính đáp lời, vừa rồi thiếu chủ chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi xoay người trở về phòng.

“Tôi hi vọng cô không quên tiền lương của cô là do gia tộc Bách Lý trả.”

“Tôi không quên.” Cô cũng không dám quên, trong lòng cô hiểu lời quản gia Phó nói đang gián tiếp cảnh cáo hành vi và lòng trung thành của cô nên hướng về người nào.

“Chưa quên thì tốt!” Nét mặt trung niên của quản gia Phó lộ vẻ nghiêm túc, ông thản nhiên liếc nhìn Vương Tiểu Vi, rồi xoay người đi vào phòng của Bách Lý Hàn Tôn.

Bước chân càng lúc càng đi xa, Vương Tiểu Vi không kiềm chế được thở dài một hơi, sau đó trên mặt là vẻ khó xử.

Ngoài cửa.

Trần Tĩnh Nghĩ nhìn Bùi Khê Minh, thời gian đã qua một tiếng, anh vẫn bình tĩnh đứng im nhìn cửa gỗ.

Trong lòng cô ta thầm bực bội, đi lên trước nhẹ giọng nói với Bùi Khê Minh, “Tổng giám đốc, chúng ta đi về trước đi! Chỉ sợ tiểu thư Cố sẽ không ra gặp anh.” Ngồi máy bay nửa ngày mới tới thành phố D, ngay cả tạm nghỉ uống nước cũng không có mà chạy thẳng đến đây.

“Trước tiên chúng ta cứ ở khách sạn gần đây đã, ngày mai chúng ta lại tới tìm tiểu thư Cố!” Cô ta nhỏ giọng khuyên bảo.

Đôi mắt đen nhánh như mã não của Bùi Khê Minh lộ ra vẻ đau thương kịch liệt, tròng mắt thẩn thờ. Anh thản nhiên liếc nhìn cửa gỗ, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Trần Tĩnh Nghi, giọng trầm thấp nói, “Giúp tôi sắp xếp! Trước tiên tôi ở lại đã.”

Bất kể thế nào anh cũng muốn biết rõ ràng mọi chuyện.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện