*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Ngón tay cô nhẹ nhàng kéo tay Bách Lý Hàn Tôn. LQĐ
Bách Lý Hàn Tôn khẽ vỗ vỗ tay cô như vuốt ve, tỏ vẻ họ nên đi.
“Thiếu chủ Bách Lý, tiểu thư Cố, tôi giới thiệu cho hai người người vừa mới nói, để tránh tiểu thư Cố cảm thấy tôi đang nói bậy.” Trương Dịch Dương nhìn Nhan Mộng Lam do thư ký Lương Mẫn Dạng của anh ta mời đến đứng cách đó không xa.
Dung nhan Nhan Mộng Lam mỹ lệ, con ngươi đen nhánh nhìn Trương Dịch Dương gần đó, đáy mắt cô lạnh như băng, phảng phất như bầu trời đầy tuyết, thuần khiết cao quý, váy dài duyên dáng, toàn thần tản ra khí thể nữ vương cao cao tại thượng, cằm nhỏ xinh lạnh lẽo.
Cô ưu nhã bước từng bước đi tới.
Khuôn mặt Lương Mẫn Dạng duy trì nụ cười nghề nghiệp xa cách, đi ba bước xoay người lại, đưa tay làm tư thế xin mời.
Ngọn đèn chiếu xuống, tựa như độ một tầng tuyết mỏng quanh người cô, cô giống như tượng đá trong suốt, vừa đẹp vừa lạnh lẽo.
Mấy vị khách khác phần đông là nhân vật lớn của thành phố D, đối với Nhan Mộng Lam, bọn họ tương đối quen thuộc, bọn họ thường thấy cô trong tin tức, không nghĩ tới ngoài đời lại đẹp như vậy.
Một số khách nam nhìn mà run sợ!
Khách nữ nhìn thấy thì có ghen tị, có hâm mộ, gia đình có năng lực có bối cảnh không nói, bộ dạng còn xinh đẹp như vậy.
Nhan Mộng Lam đi tới cạnh họ, cô nhìn thấy Cố Tuyết Y thì cười thản nhiên, lập tức khiến Trương Dịch Dương giật mình, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, dưới ánh đèn lóe lên không thể định nghĩa, anh ta nhìn Cố Tuyết Y, lại nhìn Nhan Mộng Lam, “Hai người thực sự quen biết?”
Khóe miệng Nhan Mộng Lam mỉm cười, ánh mắt khi dán lên người Trương Dịch Dương thì lạnh tới cực điểm, giống như cô là một khối băng đông lại.
Cố Tuyết Y hờ hững nhìn họ, khóe miệng cười yếu ớt, “Không nghĩ tới tổng giám đốc Trương lại quen em họ tôi.” Nhưng khi cô nhìn Nhan Mộng Lam lại đầy tình cảm ấm áp, khóe miệng cười càng rõ nét hơn, “Mộng Lam, em cũng nên coi chừng, phải tinh mắt một chút, miệng tổng giám
đốc Trương đào hoa như vậy, thường xuyên lừa gạt phụ nữ, chắc hẳn có không ít cô gái đã mắc mưu anh ta, em phải chú ý cẩn thận.”
Cô cũng không quên hai lần họ gặp mặt thì hai lần Trương Dịch Dương đều trêu chọc cô.
Nhan Mộng Lam cười cười, “Chị họ chị yên tâm, đàn ông như tổng giám đốc Trương không phải đối tượng lý tưởng của em, cho nên em sẽ không mắc mưu anh ta đâu.” Cô hiểu Tuyết Y, mặc dù tính tình lạnh lùng hơn trước kia một chút, nhưng ý chí trả thù người khác vẫn y như trước đây.
Còn cô, đương nhiên là giúp người trong nhà vô điều kiện rồi.
“Vậy thì được rồi, chị rất lo em sẽ mắc mưu anh ta.” Mặc dù cô đoán được vài phần bây giờ Nhan Mộng Lam là đối tượng hợp tác của Trương Dịch Dương, nhưng cô hi vọng Nhan Mộng Lam có thể duy trì khoảng cách nhất định với Trương Dịch Dương, miệng đào hoa bất cần đời như Trương Dịch Dương, trực giác cô cảm thấy không phải là đàn ông tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn họ, bóng dáng cao ngất tản ra khí chất cao ngạo khinh người, phía sau anh có quản gia Phó và Vương Tiểu Vi sắp xếp.
Lương Mẫn Dạng cung kính đứng bên cạnh, khóe miệng không kiềm chế được hơi cong lên.
“Tiểu thư Cố thật hay nói đùa, nếu tôi thực sự lừa được không ít cô gái, vậy trước mắt tôi cũng chẳng độc thân rồi!” Gương mặt baby của Trương Dịch Dương cười nói, đáy mắt xẹt qua vẻ ảo não.
Lúc trước anh ta sao anh ta lại rảnh rỗi lại trêu chọc Cố Tuyết Y chứ! Bây giờ anh ta cảm thấy dường như mình tự bê đá đập lên chân mình, nhưng trước mặt thiếu chủ Bách Lý không thể chiếm lợi thế được.
“Có một số người dù đúng như vậy cũng không thừa nhận.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, giọng điệu thờ