Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 27


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Cố Tuyết Y hơi nghiêng đầu, không dám đối diện với tầm mắt anh, nhìn thấy anh như vậy, cô tựa như quái vật chuyên dày vò người khác. LQĐÔN

Ngón tay cô trên đầu gối xiết chặt, cô im lặng, trong lòng chậm rãi thừa nhận khó chịu từng chút một.

Đáy mắt Bùi Khê Minh mất mát, con ngươi sáng như mã não ngày trước lặng yên ảm đạm, tựa như sương mù che khuất mất vẻ sáng láng rực rỡ của anh.

“Khê Minh, thời gian đã khiến chúng ta bỏ lỡ nhau!” Cố Tuyết Y quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng cười chua xót, “Mộng Lam cũng đã nói mấy lời này với anh rồi chứ!”

Anh im lặng, lời Nhan Mộng Lam lại hiện rõ mồn một trong đầu anh.

“Tình yêu bá đạo và độc nhất của Bách Lý Hàn Tôn đã khiến gông xiềng trong lòng em mở ra, anh ấy khiến em không nhớ tới chuyện trước kia. Chúng ta thật sự là đã bỏ lỡ nhau, nếu như anh xuất hiện trước mặt em khi em chưa quen biết Bách Lý Hàn Tôn, có lẽ chúng ta thật sự sẽ giống như lúc trước.” Hai tay cô xoắn chặt vào nhau, “Bây giờ em chỉ có thể hi vọng anh đừng vì em mà tổn thương chính mình, em thật sự không đáng để anh làm vậy. Anh càng chấp nhất với em, lòng em lại càng thấy áy náy với anh, như vậy sau này em khó có thể xuất hiện trước mặt anh được nữa.” Chuyện này nói không chừng là cách tốt nhất, nhưng anh vẫn đối xử rất tốt với cô như xưa, cô rõ mồn một, cô thật sự vô cùng biết ơn anh.

“Em đi trước đi!” Bùi Khê Minh đột nhiên lên tiếng, “Để anh yên tĩnh một chút.”

Muốn quên cô? Nhưng cô đã ăn sâu vào trong máu thịt anh, cô với anh mà nói, tựa như một loại tín ngưỡng, tựa như không khí, mất đi tín ngưỡng và không khí thì anh làm sao để sinh tồn sống sót?

Đáy mắt Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn anh,
đứng dậy rời đi, ngay lúc cô mở cửa thì câu hỏi “Có phải em đã chấp nhận lời cầu hôn của Bách Lý Hàn Tôn rồi không?” của Bùi Khê Minh truyền tới từ sau lưng.

Cô giật mình, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn gật đầu.

Chứng kiến cái gật đầu này của cô, tựa như giữa họ đã chấm dứt tất cả, thật ra anh cũng chẳng biết vì sao muốn hỏi cô, anh đã biết đáp án rõ ràng, vì điều gì mà còn phải hỏi cô đây?

Trái tim anh bây giờ còn đau đớn hơn lúc nghe những người kia nói với anh, anh muốn hỏi cô là vì, tim càng đau thì có lẽ anh càng dễ quên cô hơn!

Vừa khéo trái tim anh lại vẫn nhớ cô trước sau như một, vậy anh phải làm gì mới tốt đây?

Lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, vì sao đường cong duyên dáng giờ phút này lại lạnh lùng như vậy?

Cố Tuyết Y không nhìn anh cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, hơi cắn môi, xoay người, kiên quyết đi ra khỏi cửa.

Cửa chậm rãi đóng lại che kín bóng dáng anh, mãi đến khi cửa đóng kín anh mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, đồng tử thâm sâu tràn ra đau đớn.

Vô thức trở vào phòng khách, chậm rãi ngồi lên vị trí cô vừa ngồi, ngón tay thon dài bưng ly nước cô vừa bưng, anh chậm rãi đặt lên gò má, tiếp xúc da thịt anh, cơn lạnh truyền tới, chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt tái nhợt của anh xuất hiện hai dấu vết…..

Cố Tuyết Y về đến dưới lầu tòa nhà, cánh hoa nhỏ mảnh như bông tuyết chậm rãi rơi xuống đầy sân, cô cảm tháy thân thể vô cùng lạnh lẽo, thì ra bất tri bất giác đã 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện