Số phận Dương chắc sẽ an bài nếu như lúc đó, siêu nước ko ré lên. Âm thanh khó chịu làm cả Định và Dương đều giật nảy mình.
Dương lắp ba lắp bắp: "Nước... nước sôi".
Định hung hăng: "Kệ".
Nhưng tiếng rít càng lúc càng chói tai, buộc Dương ngồi dậy, vớ lấy cái áo sơ mi trắng tinh đã nhăn nhúm vì bị đè lên, khoác vội vào người. Cô chạy vội ra rút phích điện. Rút xong, âm thanh nhức óc không còn vang lên nữa, nhưng tim Dương vẫn đập thình thịch. Cô ôm ngực thở dồn.
Hồi nãy, cô định đun nước để pha trà cho Định, rốt cục cả hai "loằng ngoằng" thế nào mà quên béng mất. May mà cái siêu này còn biết ré lên.
Dương rót nước vào phích xong thì quay lại phòng ngủ. Ở trên giường, Định vẫn cởi trần, nhíu mày đăm đăm nhìn vị thuốc của Dương để trên bàn. Hồi sáng anh đã nhìn thấy, giờ vỉ thuốc lại vừa được bóc thêm một viên nữa. Không biết Dương bị bệnh gì.
Dương đi vào, thấy Định nhìn chằm chặp vỉ thuốc, cô hoảng hốt vội giấu ngay vào ngăn kéo.
"Thuốc gì đấy em?"
Dương ấp úng.
"À, thuốc dị ứng đấy mà... anh đừng để ý. Dạo này em hay bị mẩn ngứa..."
Định quan sát vẻ mặt Dương.
"Thật chứ?"
"Thật mà!"
Định kéo tay cô lại gần. "Ừ. Có bệnh gì thì nhớ phải bảo anh."
Dương gật gật đầu. Định chợt nhìn cô cười tủm tỉm.
"Em mặc chiếc áo này hợp hơn anh đấy."
Dương nhìn xuống mình, chiếc áo rộng thùng thình, cúc cài lộn xộn. Dương gạt phắt tay Định đang tiến tới. Không hiểu sao, khi tiếng siêu điện báo sôi kêu lên, cô chợt nghĩ nó như một cái điềm ngăn cho họ không nên đi quá giới hạn. Ý nghĩ đó kéo mọi sự đam mê trở lại vạch cân bằng.
Dương dứt khoát lấy chiếc áo đen Định đã vứt ra một góc, ấn vào tay anh.
"Thôi, anh về tắm đi. Nghỉ ngơi nữa. Mấy hôm nay đã mệt rồi."
Thấy vẻ thản nhiên của Dương, cả sự cương quyết ẩn sau vẻ nhẹ nhàng đó, Định thở ra có chút thất vọng. Anh với cái áo, cài từng nút, giọng có chút bông phèng.
"Lát anh phải tử hình cái siêu mới được."
Dương ngượng ngùng quay ra phòng khách.
"Anh đi mà tử. Em đi pha trà đây."
Bóng Dương đã khuất, Định tần ngần nhìn theo một thoáng như cân nhắc. Anh định bước theo, nhưng cuối cùng dừng lại, quay trở lại nơi hộc tủ mà Dương đã nhét thuốc vào. Anh lôi hộp thuốc lên, nhìn lại vỉ thuốc. Cả vỉ có hai mươi mốt viên, cụ thể chi tiết trên từng ngày uống. Hôm nay là thứ Sáu, cô cùng vừa uống một viên. Định nhíu mày hồi lâu như đắn đo, cuối cùng, anh vẫn bấm bấm ghi lại tên thuốc vào điện thoại.
Khuya hôm đó, gửi cho tay luật sư bản gốc hợp đồng và phụ lục hợp đồng dự án ở Hà Tĩnh xong, Định đóng máy thì sực nhớ ra một việc. Anh vội mở Google, tìm tên loại thuốc ở hộp, gõ nhanh.
Trên màn hình chạy ra list chữ dài, trong đó, tất cả đều hiện ra chữ Lindynette - Thuốc tránh thai.
Định sững sờ.
***
Tâm trạng của Định thực sự rất tệ. Anh không muốn nghi ngờ Dương. Nhưng tâm lý hoang mang này thật khó chịu. Hộp thuốc có ba vỉ, một vỉ đã dùng hết. Vỉ còn lại mới dùng non nửa. Thậm chí, nhà sản xuất còn ghi chú đánh dấu từng ngày tương ứng với viên thuốc để tránh cho người dùng lầm lẫn.
Chỉ có hai trường hợp, Dương nghĩ giữa hai người sẽ xảy ra chuyện đó, nên sớm chuẩn bị. Hai là, cô uống để tránh với một ai đó. Ai đó, không phải anh. Định mệt mỏi uống nốt tách cà phê. Những suy nghĩ rối rắm làm anh mệt mỏi. Sáng nay, ông Thụ hẹn anh tới để nói nốt chuyện nghỉ việc của anh, nhưng mãi chưa thấy ông đâu. Thời gian một mình càng làm anh nghĩ ngợi hơn. Quân sắp bay rồi, nhưng tình cảm của nó với Dương... Việc ông ta muốn dùng Dương chi phối anh, rồi chuyện thuốc tránh thai này nữa... Thật là muốn điên đầu.
Đã quá nửa tiếng so với giờ hẹn,
Định cân nhắc một lúc định gọi cho ông Thụ, nhưng đúng lúc đó, ông lao đến, sải chân vội vã.
"Chờ lâu hả? Tại có việc. Biết chú vừa gặp ai không?"
Nhìn vẻ mặt của ông, Định đoán được phần nào. "Là ông ta ạ?"
Ông Thụ gật đầu và như thói quen vào thẳng vấn đề, ông nói một mạch.
"Ờ, chú định tới thì lão chặn lại. Nghe chú xác nhận chuyện mày nghỉ việc, lão trở mặt ngay. Nói hai dự án kia cứ từ từ, chưa cần phải thanh lý hợp đồng ngay, nếu cần thì thương thảo lại. Chú thấy chiêu của mày được lắm!"
Định cười khổ. "Chiêu gì đâu chú. Đợt này cháu cũng nghỉ luôn thật mà."
Ông Thụ vẫy tay gọi phục vụ một ly cà phê, rồi quay sang Định.
"Ừ, mày mà đi chú tiếc lắm. Giờ kiếm thằng cứng tay có dễ đâu, nhất là cái lúc bất động sản phập phù chết dở thế này..."
Định thở dài. Anh thích làm việc với ông Thụ, hai người rất hợp nhau. Nhưng về lâu dài, anh mà còn gắn với ông, thế nào cũng có ngày ông bị liên lụy. Lần này mới thế mà ông ta đã khiến hai chú cháu lao đao, lần sau, ai biết ông ta sẽ làm những gì.
Trong cuộc đấu với ông ta, thực tâm, Định rất lo. Bởi suy cho cùng, dù nói cứng thế nào, thì máu anh vẫn chưa đủ lạnh. Và ông ta thì quá rõ điều đó.
"Chắc ông ta còn nói gì nữa ạ?"
"Ừ. Đại ý cũng là nhờ chú khuyên nhủ mày về đó. Lão ấy nghĩ tiếng nói của chú có trọng lượng với mày lắm, khà khà!"
Định cười gượng. Điều đó đúng. Anh rất kính trọng ông Thụ, huống hồ ông còn là bác của Dương.
"Thế chú nói sao ạ?"
"Ờ, thì chú bảo tùy. Tôi chả khuyên cũng chả bắt ép tụi nó làm gì. Thấy còn định nói thêm dài dòng mấy câu, chú mới cắt luôn, bảo thẳng là tại ông mà tôi mất thằng đệ, tôi còn giúp ông nữa à!?"
Định có chút cảm động, lăn lộn đi làm vài năm, tìm được người quý trọng và muốn giữ mình như thế này là rất ít. Nhưng tình thế đã đến nước này, anh khó có thể làm cùng ông mà không có ngày sóng gió. Tốt nhất, anh cứ đơn thương độc mã là hơn.
"Thế sao, cháu với con Dương sao rồi?"
"Dạ, thì vẫn thế ạ."
Ông Thụ nhận cốc cà phê phục vụ mang tới, lắc lắc.
"Dương nó không ít tuổi nữa. Nếu nghiêm túc với nó, thì cũng tính dần đi."
Định nhìn ông, thẳng thắn. "Dạ, nhân dịp này cháu cũng định nghỉ ngơi một thời gian, rồi xúc tiến dần chuyện đó."
"Ừ... Nếu tính chuyện xa xôi, thì có cần đưa con bé tới giới thiệu chính thức với lão ta không?"
Định im lặng một lúc, rồi nói một cách nặng nề.
"Cháu không coi ông ta như bố. Cho nên... cũng chẳng cần hình thức thế làm gì. Cháu hy vọng là Dương sẽ hiểu."
Ông Thụ có phần đăm chiêu. "Ừ, nhưng nó là con út ít trong nhà, không có người lớn đến nói chuyện đàng hoàng thì... không biết bố mẹ nó có nghĩ ngợi gì không? Nếu đành mồ côi thì đã một lẽ... Mà chú nói thật, chú chả biết bố con mày thế nào... nhưng ở đời này, bao nhiêu chuyện chú thấy rồi. Chẳng máu mủ nào mà bỏ được nhau đâu..."
Định cười buồn. "Không bỏ, nhưng cũng chẳng bao giờ gắn được với nhau chú ạ."