Art: @se_eeeee
Chương 25: Đào Mục Chi giúp cô vuốt phẳng cổ áo
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi siêu thị.
Đang là giờ tan tầm, trong siêu thị người đi lại tấp nập, đều là những người đi mua đồ ăn về nấu bữa tối. Vào đến siêu thị, Lâm Tố đẩy một chiếc xe, cùng Đào Mục Chi đi đến khu bán đồ tươi sống.
Thật ra Lâm Tố rất ít khi đến siêu thị, một ngày ba bữa của cô chủ yếu là đồ ăn ngoài và rượu, mấy thứ đồ dùng cho sinh hoạt thường ngày cũng là đặt trên mạng về. Vào đến siêu thị, cô giống như một linh hồn bị quên lãng một lần nữa được đưa về nơi trần gian khói lửa này.
Lâm Tố không khỏi kích động lên.
Lâm Tố đặt một chân trên thanh ngang của chiếc xe đẩy, một chân đặt dưới đất, đạp nhẹ một cái, thế là "vèo"...
Nhưng Lâm Tố lại không được bay đi...
Đào Mục Chi đã kịp nắm lấy cổ áo cô, xách Lâm Tố từ trên xe xuống.
Lâm Tố: "..."
Tâm trạng đang tốt bị Đào Mục Chi xách một cái như thế, cùng với cơ thể bị kéo xuống, tâm trạng của Lâm Tố cũng kéo xuống theo. Đào Mục Chi vẫn còn giữ cổ áo cô, Lâm Tố thoáng cái nổi giận nhìn sang Đào Mục Chi, giọng nói cũng mang theo hung ác.
"Làm gì?" Lâm Tố như một đứa nhỏ nổi cơn tam bành.
Cổ áo bị kéo hơi nhăn lại, Đào Mục Chi buông tay, giúp cô vuốt phẳng, sau đó nhìn cô dõng dạc đáp.
"Chơi hỏng phải bắt đền đấy."
Lâm Tố: "..."
Không nói đến chuyện cân nặng của cô không phá hỏng nổi cái xe đẩy này, cứ cho là bị hỏng đi, thì cô có giống như là không đền nổi không? Có lúc Lâm Tố thật sự cảm thấy Đào Mục Chi đúng là lo lắng không đâu.
Nhưng bị Đào Mục Chi xách một cái như thế, Lâm Tố cũng không còn tâm tư nào mà chơi nữa, cô đứng thẳng, quay đầu về lẩm bẩm một câu.
"Cũng không phải là tôi không đền nổi." Lý lẽ hùng hồn.
Lâm tố nói xong lời này, hai tay đẩy xe đi thẳng. Hôm nay cô cuộn mái tóc của mình thành một cái búi trên đỉnh đầu, rõ ràng là một khuôn mặt rất xinh xắn, nhưng từ góc độ của Đào Mục Chi nhìn tới lại có thể nhìn ra cô đang tức giận đến mức hai má cũng phồng lên.
Tâm tình của cô biến hóa rất nhanh, hiện tại đã từ tốt thành xấu.
Lâm Tố im lặng không nói, đẩy xe cắm đầu đi về phía trước, giống như không muốn để ý đến hắn nữa. Đào Mục Chi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, nói.
"Hôm nay có thể ăn cá kho."
Cái đầu nhỏ đang có một ngọn lửa cháy phừng phừng lập tức quay lại.
"Thật?" Lâm Tố ngạc nhiên vui vẻ.
Hôm qua bởi vì cô phải giả vờ bị bệnh nên nhắm mắt mà uống cạn ba bát canh cá nhạt nhẽo, bây giờ cô đã khỏe lên rồi, khẩu vị không còn thích nghi được với canh cá nữa. Cô muốn ăn cá kho rất lâu rồi, nhưng Đào Mục Chi cứ không nấu cho cô.
Bây giờ vậy mà lại chủ động nói muốn nấu cá kho cho cô.
"Thật." Đào Mục Chi xác nhận.
Nhận được lời khẳng định của Đào Mục Chi, Lâm Tố đi như bay đến khu đồ tươi sống, nói với nhân viên bán hàng ở cửa hàng cá.
"Chú ơi, bắt một con cá! Phải thật lớn vào!"
-
Mua cá xong, Lâm Tố vui vẻ nhảy nhót xách theo cá cùng Đào Mục Chi rời khỏi siêu thị.
Bữa tối ngoài cá kho, Lâm Tố còn đọc tên mấy món khác nữa. Cô đọc tên món nào, Đào Mục Chi bèn đi mua nguyên liệu để làm món đó, gần như là chỉ cái nào mua cái đó. Thấy hắn ngoan như thế, Lâm Tố cũng không còn tức giận chuyện hắn xách cô từ trên xe đẩy xuống nữa.
Lâm Tố xách cá, Đào Mục Chi thì xách toàn bộ chỗ nguyên liệu nấu ăn còn lại, hai người đi về xe của Đào Mục Chi. Lâm Tố vui vẻ nhìn con cá to bự chảng trong tay, vui vẻ nói: "Tôi rất thích ăn cá đó."
Đào Mục Chi đi cạnh cô, nghe cô nói xong thì nhìn cô một cái.
"Mèo đều thích ăn cá."
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi so sánh cô với mèo, theo lý mà nói thì so sánh người với động vật cũng không có gì, nhưng hắn lại so cô với một con vật nhỏ. Lâm Tố không hài lòng, cô cảm thấy bản thân bị Đào Mục Chi coi thường.
"Tôi không phải mèo, tôi là hổ lớn." Lâm Tố nói, "Hổ lớn có thể ăn cá, cũng có thể ăn thịt người."
Nói xong, cô quay sang nhìn Đào Mục Chi, nói: "Ăn được cả anh luôn."
Lâm Tố nói xong câu đó, hai người gần như là cùng lúc khựng lại, bầu không khí rơi vào im lặng. Lâm Tố dùng ánh mắt hung tợn nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi im lặng nhìn cô. Đối diện với ánh mắt của hắn mấy giây, hung ác trong mắt cô hơi yếu đi đôi chút.
Lời nói vừa rồi của cô hình như còn có ý nghĩa mập mờ nào khác thì phải.
Lâm Tố: "..."
Cô vốn là muốn chèn ép khí thế của Đào Mục Chi, nhưng nói xong lại giống như bị khí thế của Đào Mục Chi chèn ép. Nghĩ đến đây, Lâm Tố thu lại ánh mắt, tăng tốc bước chân, đi nhanh về phía xe của Đào Mục Chi.
Cô xị mặt đi đến cạnh xe, không còn lại xíu xiu khí phách nào của hổ lớn. Đào Mục Chi nhìn theo bóng lưng cô, đáy mắt thoáng qua tia sáng dịu dàng. Hắn lấy chìa khóa mở cửa xe.
"Cô lên xe chờ tôi." Đào Mục Chi nói với Lâm Tố.
Lâm Tố vẫn còn rối rắm với chính những lời nói vừa rồi của mình, nghe Đào Mục Chi nói xong theo bản năng "ồ" một tiếng, mấy giây sau mới hỏi lại: "Anh đi đâu?"
"Tôi đi mua nhiệt kế." Đào Mục Chi nói.
"Ồ." Lâm Tố đáp một tiếng, sau khi phản ứng lại, động tác bước lên xe của cô lập tức đối thành quay về, kéo tay Đào Mục Chi đang định đi vào một hiệu thuốc gần đó.
Đào Mục Chi: "..."
Động tác này của Lâm Tố quá nhanh, đến chính cô cũng không kịp phản ứng. Một tay cô xách cá, một tay kéo Đào Mục Chi, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ cục.
"Làm sao thế?" Đào Mục Chi dừng chân, quay đầu nhìn cô.
"Nhà chúng ta có nhiệt kế rồi còn gì? Mua cái gì nữa?" Lâm Tố nói.
(*) omg nhà chúng ta? o.O!
"Cô nói không thích ngậm vì lạnh còn gì?" Đào Mục Chi nói, "Với lại nhiệt độ cơ thể cô lên xuống thất thường, lúc cao lúc thấp, dùng hai cái đo càng chuẩn hơn."
(*) bác sĩ Đào định mua loại không phải ngậm trong miệng
Lâm Tố: "..."
Anh đã nói thế thì thứ này càng không thể mua.
Lâm Tố giữ chặt cánh tay Đào Mục Chi, cái não nho nhỏ xoay chuyển thật nhanh. Đào Mục Chi thấy dáng vẻ tập trung suy nghĩ của cô thì hơi động cánh tay bị cô giữ chặt.
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Quá lãng phí rồi." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi nghe không hiểu: "Cái gì?"
Hắn hỏi xong, Lâm Tố ngước mắt lên, nói: "Tôi sắp khỏi rồi, giờ anh mua thêm một cái nhiệt kế nữa thì sẽ rất lãng phí. Anh xem, cả ngày hôm nay nhiệt độ cơ thể của tôi đều rất ổn định,