Art: Weibo @我开起车来
Chương 03: Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đến bệnh viện công lập tư vấn tâm lý bắt buộc phải đăng ký. Lâm Tố không biết, Lâm Tố chưa đăng ký. Lâm Tố vừa vào phòng khám của Đào Mục Chi chưa đến một phút, Lâm Tố đã lại đi ra.
Y tá đưa cô đến thấy cô thoáng cái đã đi ra thì cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm: "Nhanh như vậy ạ?"
Lâm Tố: "Chưa đăng ký."
Y tá: "... Ò."
Cô ấy nhận ra Lâm Tố là lần đầu tiên đến đây, cười tít mắt, phổ biến quy trình ở đây cho cô nghe: "Tầng này có máy đăng ký khám bệnh tự động(*), nhưng nếu chị là lần đầu tiên đến thì phải xuống tầng một lấy sổ khám bệnh. Chị có cầm theo chứng minh thư không ạ?"
(*) máy này dùng khi tái khám hoy
"Có." Lâm Tố nói.
"Vậy chị xuống tầng một đi ạ, từ thang máy đi ra là bên trái, sang khu Tây, ở đó có quầy phát sổ."
"Cám ơn." Lâm Tố nói xong, ấn thang máy.
"Không cần khách sáo." Y tá cười tít mắt nhìn theo Lâm Tố đi vào thang máy.
Lâm Tố đứng trong thang máy, ấn nút đóng cửa. Cánh cửa chậm chạp đóng lại, trong một giây trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng kín, chợt có bàn tay chặn giữa, cửa thang máy lại mở ra.
"Để em dẫn chị đi." Y tá nói.
Lâm Tố: "..."
"Không cần, tôi tự tìm được." Lâm Tố khéo léo từ chối.
"Khó tìm lắm đó." Y tá nói.
"Tôi thật sự tự đi được." Lâm Tố kiên trì.
Y tá đứng bên ngoài cửa thang máy, nhìn chăm chú Lâm Tố, sau đó nói: "Có phải chị định trốn không ạ?"
Lâm Tố: "..."
Y tá này nhìn qua vẫn trẻ tuổi, lời nói lại sắc bén đâm trúng tim đen của cô, Lâm Tố chột dạ đáp: "... Không."
Y tá nghe vậy thì cười càng tươi, nói: "Vậy để em đưa chị qua đó đi."
Đối phương cực kỳ nhiệt tình, cười tít mắt nhìn cô, Lâm Tố và cô ấy đối diện trong mấy giây, rốt cuộc cô là người đầu hàng trước: "Được, cám ơn."
"Đừng khách sáo. Chuyện nên làm mà." Nhận được sự đồng ý của cô, y tá vui vẻ bước vào thang máy, còn tiện tay ấn nút tầng một, nói với Lâm Tố: "Khó tìm thật đó."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố vốn đã không muốn gặp bác sĩ tâm lý, nghe đến chuyện đăng ký phiền phức thì càng quyết tâm ra về, không ngờ giữa đường nhảy ra cô y tá này.
Cô bị Đại Cương uy hiếp đến đây, bây giờ lại bị y tá áp giải đi đăng ký, xem ra hôm nay cô không thể không gặp vị bác sĩ tâm lý kia rồi.
-
Y tá đưa Lâm Tố xuống tầng một, hướng dẫn cô lấy sổ, xong xuôi lại đích thân áp giải cô về đến tận cửa phòng khám của Đào Mục Chi.
"Em không vào đâu, chị cứ đi thẳng vào trong nhé." Y tá đứng ngoài cửa vẫy tay với cô.
Tuy là nói không muốn gặp bác sĩ, nhưng người ta cũng đã nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy, Lâm Tố không thể không nói một câu cảm ơn: "Cám ơn nhé."
"Không cần khách sáo." Y tá cười nói, nhìn chằm chằm xem động tác tiếp theo của cô.
Bị y tá dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Lâm Tố không tự nhiên xoay người đi, cực kỳ không tự nguyện gõ cửa phòng khám. Bên trong truyền đến tiếng của Đào Mục Chi, Lâm Tố mới khẽ gật đầu với y tá, sau đó đẩy cửa đi vào.
Phiếu đăng ký và sổ khám bệnh được ném lên bàn của Đào Mục Chi, bộp một tiếng.
"Đăng ký xong rồi."
Đào Mục Chi nhàn nhạt liếc mắt qua, đầu cũng không nhấc, nói: "Ngồi."
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi không ngẩng đầu lấy một cái, nhìn một lúc, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này Đào Mục Chi mới cầm phiếu đăng ký xác nhận lại tên của cô: "Lâm Tố." Sau đó treo vào xấp đăng ký bên cạnh, bắt đầu hỏi: "Tình trạng cụ thể ở hiện tại là gì?"
Đào Mục Chi hỏi xong, không nghe thấy tiếng đáp lại từ đối phương. Phòng khám yên ắng hai giây, hắn mới nâng mắt nhìn sang cô gái ngồi ở đối diện. Cô có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp động lòng người như viên ngọc lưu ly trong suốt, hiện tại lại không có biểu cảm gì nhìn hắn.
Cô không nói chuyện.
Đào Mục Chi kiên nhẫn chờ thêm một lát, người đối diện vẫn không hề có ý mở miệng, cô không nói, Đào Mục Chi tiếp tục hỏi sang vấn đề khác.
"Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?"
Hắn hỏi xong, Lâm Tố cũng không chớp mắt lấy một cái, đến cả hàng lông mày như họa cũng không động lấy một lần.
Hai câu hỏi đều không được đáp lại, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: "Không thích nói chuyện?"
Không phải không thích, là không muốn.
Lâm Tố ngồi trong phòng khám bệnh, đối diện là bác sĩ tâm lý của mình, bắt đầu từ cuộc điện thoại ngày hôm qua của hai người, đến buổi gặp ngày hôm nay, một loạt những biểu hiện này của Lâm Tố giống như là bị người ta cầm dao kề ở cổ, cứng rắn đẩy đến đây.
Cô không sợ chết, nhưng bây giờ cô đang cực kỳ không thoải mái, bởi vậy cô dùng cách thức này để phản kháng, đây cũng là chiêu cũ cô thường dùng với các bác sĩ tâm lý của mình.
Nếu đã không thể không đi khám bệnh, vậy cô chọc cho bác sĩ tức giận đuổi đi là được.
Hỏi hai câu đều không được trả lời, bác sĩ tâm lý mới này của cô cũng đã nhận ra ít nhiều. Hắn vừa nãy là thăm dò xem có phải cô không thích nói chuyện hay không, cô vẫn không mở miệng. Nếu như là trước đây, sẽ có vài bác sĩ tâm lý cảm thấy tức giận vì không được tôn trọng. Nhưng vị bác sĩ Đào trước mắt này rõ ràng là vững vàng hơn toàn bộ những người trước đây, đối với chuyện cô không phối hợp cũng không tỏ vẻ gì trên mặt. Càng giống như là đã quá quen thuộc với những bệnh nhân tương tự như cô.
"Cụ thể là trạng thái tinh thần ở hiện tại rất bất ổn, mất ngủ, mất vị giác, nghiện thuốc nghiện rượu, mất sự nhạy cảm với sự vật sự việc, không cảm giác được thú vị."
Lâm Tố không trả lời, Đào Mục Chi trực tiếp nói ra.
Hôm qua hắn đã hỏi một vài biểu hiện của cô từ người quản lý, xem như là đã nắm được sơ qua tình hình.
"Tình trạng này đã kéo dài hai năm, nửa năm nay càng nghiêm trọng hơn. Đầu tiên là mất khả năng khống chế tâm tình, tiếp theo là mất ngủ, vị giác, đến bây giờ là cảm xúc..."
Nói đến đây, Đào Mục Chi hơi ngừng lại, nhìn sang Lâm Tố nói: "Cũng là nguyên nhân khiến cô bị lãnh đạm với chuyện tình dục."
Vốn là một mặt hồ nước chết, nghe đến hai chữ "lãnh đạm", trong đôi mắt của Lâm Tố như có chuồn chuồn nước lướt qua, nổi lên một tầng gợn sóng.
Đào Mục Chi tiếp tục: "Bởi vì mức độ thiếu hụt cảm nhận về sự vật càng lúc càng lớn, cô sẽ làm ra những hành vi kích thích quá khích để khiến bản thân cảm nhận được mình vẫn còn sống. Nhưng