Art: Weibo @EPcat
Chương 55: Sau này chúng ta lại thắng nữa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố thắng cả một hòm phỉ thúy lớn bằng quả trứng bồ câu.
Lâm Tố ôm hòm bảo thạch: "..."
"Bà nội, con lấy thế này không tốt lắm..." Lâm Tố ôm cái hòm đá được lão phu nhân tặng trong lòng, còn chưa trả được về, lão phu nhân đã lại đẩy vào lòng cô.
"Cầm lấy đi, cái này là con thắng được mà." Lão phu nhân cười tít mắt nói.
Lâm Tố: "..."
Lời là lão phu nhân nói, nhưng ngại ngùng chính là Lâm Tố.
Nói ra thì ván bài ngày hôm nay vốn dĩ để dỗ trưởng bối vui. Kết quả đánh một hồi lại thành ông bà nội dỗ cô vui vẻ.
Cô không biết thua bài lại khó như thế.
Lâm Tố biết là vì ông bà nội thích cô nên mới muốn dỗ cô vui vẻ. Nhưng cô cảm thấy thời gian đánh bài đã đủ thỏa mãn lắm rồi, cái hòm bảo thạch này cô thật sự không thể nhận.
Nhưng mà thái độ của bà nội quá kiên quyết, cô trả lại mấy lần đều bị hai người đẩy về. Hòm bảo thạch cuối cùng vẫn quay về trong lòng cô, Lâm Tố không biết phải làm sao quay sang dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đào Mục Chi.
Mà người một nhà quả nhiên là người một nhà, Đào Mục Chi theo phe ông bà nội mất rồi.
"Cầm lấy đi, coi như ông bà nội đưa quà gặp mặt." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Quà gặp mặt gì? Quà gặp mặt lần đầu tiên cùng đánh bài à? Không nói hôm nay tôi tay không đến, lúc ra về còn ôm theo một hòm phỉ thúy, anh không khuyên nhủ ông bà nội thì thôi, còn bảo tôi cứ mang cái hòm này đi, anh đúng là đứa cháu hiếu thuận quá nhỉ?
Lâm Tố có hơi nhấp nhổm không yên, trong lòng quýnh lên, nhưng lại không biết phải nói gì với Đào Mục Chi.
Cô vẫn còn rối thành một mớ tơ vò đứng tại chỗ, Đào Mục Chi khuyến khích cô ôm theo hòm phỉ thúy quý giá đã giúp cô mở cửa xe, tay chặn bên trên để tránh Lâm Tố đang ngây ngốc bị đụng đầu phải. Trước khi Lâm Tố ngồi vào xe, Đào Mục Chi nói với lão phu nhân và lão gia tử đứng trên bậc thang của hoa viên đang cười nhìn họ.
"Ông bà nội, chúng con đi đây ạ."
Đã đến bước chào tạm biệt rồi, Lâm Tố thoáng cái quên béng mất hòm phỉ thúy trong lòng, cô gật đầu với ông bà nội, ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt ông bà ạ."
"Tạm biệt tạm biệt~" Lão phu nhân nhìn Lâm Tố, đôi mắt sáng lấp lánh ngập tràn vui vẻ, bà cười tít mắt nói với Lâm Tố: "Tố Tố, có thời gian lại đến đánh bài với ông bà nha."
Gió đêm lành lạnh, trái tim Lâm Tố lại theo từng lời nói cử chỉ của họ nóng lên. Cô nhìn lão phu nhân, trong lòng chợt dâng lên lưu luyến không nỡ rời, đáp: "Vâng ạ, bà nội."
"Được rồi, lên xe đi." Lão phu nhân cười nói với Lâm Tố, sau đó quay sang dặn dò Đào Mục Chi: "Đi đường lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện báo tin."
"Vâng ạ." Đợi Lâm Tố lên xe xong, Đào Mục Chi đóng cửa, vòng sang phía ghế lái, hắn mở cửa lên xe, nói với lão phu nhân và lão gia tử: "Ông bà cũng về đi ạ."
"Ừ ừ." Tuy là đáp như thế, nhưng hai người vẫn đứng tại chỗ.
Họ cũng không nói gì cả, chỉ đứng ở đó nhìn hai người trong xe. Đào Mục Chi còn phải quay đầu xe nên tốc độ khá chậm, trong lúc đó, lão phu nhân hơi khom người, qua cửa kính xe nhìn vào Lâm Tố ngồi trong ghế phụ, cười vẫy tay với cô.
Lâm Tố nhìn động tác của lão phu nhân, cách một lớp của kính, cô cũng cười vẫy tay lại với bà.
Hai người vừa vẫy tay, vừa cười, cuối cùng Đào Mục Chi cũng quay xe xong, hắn ấn còi một cái, sau đó cho xe chạy đi.
Lâm Tố vẫn còn quay đầu ngước nhìn.
Màn đêm đã sớm buông xuống, đèn trong hoa viên trước tòa nhà chính được bật lên, mờ mờ ảo ảo nhưng mang theo ấm áp. Ánh đèn phủ lên hai bóng dáng đứng trên bậc thang trong hoa viên, bóng dáng đó chầm chậm thu nhỏ rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Lâm Tố, nhưng tiếng tim đập trong lồng ngực của cô lại mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.
Cho đến tận khi không thấy ông bà nội nữa, Lâm Tố mới lưu luyến không thôi quay đầu về.
Cô nhớ lại thời gian một buổi chiều hôm nay ở với ông bà nội, cảm giác như những thiếu sót trước đây trong cuộc sống của cô đang chầm chậm từng chút một được bù đắp.
Lâm Tố ôm cái hòm phủ nhung đen trong lòng, khóe môi cong cong.
Đào Mục Chi lái xe đi về phía cổng lớn của tòa trạch, hắn nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn biết Lâm Tố đang cười. Hắn vắt tay trên vô lăng, hỏi: "Vui lắm hả?"
Lâm Tố nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi.
Đương nhiên là rất vui, cô sắp không nhịn được mà cười tít mắt rồi đây.
"Vui." Lâm Tố nói, nói xong, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Ở với ông bà nội rất vui."
Lâm Tố chưa bao giờ biết cảm giác có ông bà nội như thế nào, cô không biết ở với ông bà mình lại vui như thế. Cô vốn nghĩ mình đã nghiện cái cảm giác ở bên cạnh Đào Mục Chi, bây giờ cô lại cảm thấy ở cùng người nhà của Đào Mục Chi rất vui vẻ, cô cũng nghiện mất rồi.
Nếu có thể ở với nhau mãi thì tốt quá.
Lâm Tố vừa nghĩ thế vừa cúi đầu nhìn cái hòm nhung đen trong tay. Tuy là lúc bà nội lấy hòm ra có vẻ rất tùy tiện, nhưng dù sao đây cũng là những thứ quý giá, dù là hòm đựng bên ngoài thì cũng vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Lâm Tố mở nắp hòm, trong xe không có ánh sáng nhưng đá quý vẫn rực rỡ chói mắt. Trong này tổng cộng có hơn mười viên, mỗi viên dù là kích cỡ, độ trong suốt hay độ bóng đều là tốt nhất. Lâm Tố từng chụp ảnh đá quý, cô biết giá trị của những viên phỉ thúy này.
Lần đầu tiên đến đã nhận quà có giá trị lớn như thế từ ông bà nội, Lâm Tố vẫn có áp lực tâm lý. Lại nhớ đến lúc bắt đầu bà nội vốn chỉ lấy đặt cược nhỏ hơn thế này đôi chút để mang ra chơi với họ, bởi vì cô nói muốn chơi lớn, bà mới đổi sang hộp lớn.
Nếu khi đó cô không nói muốn chơi lớn, thì thắng được hòm đá quý có giá trị nhỏ hơn, có lẽ áp lực trong lòng cô cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố hỏi Đào Mục Chi: "Lúc đó vì tôi nói muốn chơi lớn nên bà nội mới mang cái hòm này ra, sau đó thì cho tôi luôn cái hòm này, anh nói liệu bà có..."
Đào Mục Chi lên tiếng, phá tan lo lắng không đâu của cô.
"Bà còn có lớn hơn nữa."
Lâm Tố: "..."
Nói xong câu kia, Đào Mục Chi vừa lái xe vừa nói: "Sau này chúng ta lại thắng."
Lâm Tố: "..."
Lại thắng cái gì? Thắng viên đá đắt tiền hơn nữa á? Đưa người ngoài về thắng đá quý của bà, anh đúng là một đứa cháu ngoan.
Nhưng cũng chỉ nghĩ như thế, Lâm Tố đã bắt được điểm mấu chốt trong lời Đào Mục Chi - sau này.
Lúc họ về, lão phu nhân