Art: Weibo @两儀月華
Chương 64.2: Sao cô có thể đưa ra yêu cầu khiến người ta mặt đỏ tim đập thế này!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố cảm thấy thà rằng đến phòng cô.
Hai người ăn tối xong, Đào Mục Chi đi rửa bát, Lâm Tố thì ở trong phòng khách chơi với độc đinh một lát, tiện thể hoạt động nhẹ cho tiêu cơm. Đợi đến khoảng nửa tiếng sau, Lâm Tố và Đào Mục Chi đi vào phòng của Đào Mục Chi.
Tuy nói Đào Mục Chi ở nhà cô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tố vào phòng hắn, bước vào rồi, Lâm Tố có cảm giác bản thân đang ở một không gian khác.
Phong cách của căn phòng này có hơi khác so với phong cách Syria(*) vốn có của nhà cô. Cô cũng không biết Đào Mục Chi đã làm cho căn phòng của mình thành thế này rồi.
(*) chắc là kiểu tối giản màu trầm ấy
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phong cách này của Đào Mục Chi có lẽ nằm ngủ sẽ càng thoải mái hơn.
Lâm Tố chợt hỏi: "Anh bài trí lại từ bao giờ thế?"
"Nằm sấp xuống." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Cô nam quả nữ trong không gian kín, ba cái chữ "nằm sấp xuống" này của hắn đúng là khiến cô không thể nghĩ trong sáng nổi. Trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch, vốn dĩ căn phòng này đã mang đậm hơi thở của Đào Mục Chi, bây giờ mà cô còn nằm xuống giường của hắn nữa thì chắc sẽ nhảy khỏi lồng ngực mất.
Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu nói lời giữ lời. Lâm Tố nghĩ, nữ tử hán cũng thế.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố kéo lên tinh thần, chậm chạp thả dép rồi nhảy lên giường Đào Mục Chi. Cô vốn muốn nhảy một cái rồi dựa vào sức bật của đệm để bay lên, nhưng còn chưa kịp bay lên, cơ thể đã bị Đào Mục Chi ôm lấy.
Lâm Tố cứ như thế bị Đào Mục Chi ôm giữa không trung.
Lâm Tố: "..."
"Vừa ăn cơm xong đã muốn nhảy nhót?" Đào Mục Chi ôm cô hỏi.
Lâm Tố: "... Ò."
Cô nói xong, Đào Mục Chi nửa quỳ trên giường, đặt cô nằm xuống.
Động tác của hắn rất dịu dàng ôn nhu, khoảnh khắc khi cơ thể tiếp xúc với mặt giường, cô thậm chí còn không cảm giác được giường, chỉ cảm giác được vị trí mà hai tay của Đào Mục Chi vừa ôm.
Lâm Tố nằm xuống giường của Đào Mục Chi, cảm thấy bản thân như con cá đang nằm trên thớt. Lâm Tố che mặt hối hận, thầm mắng bản thân tự nhiên lại đưa ra cái yêu cầu làm người ta mặt đỏ tim đập này với Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi vừa rồi mới chỉ vô tình ôm cô đã khiến cô từ vị trí đặt tay của hắn mà căng thẳng gượng gạo, lát nữa nếu tay hắn mát xa toàn thân cho cô thì chẳng phải là đời cô xong luôn, khéo mát xa xong cô cũng chẳng biết tìm lại ba hồn bảy vía của mình ở đâu nữa.
Trong lúc Lâm Tố còn đang nghĩ lung tung, tay của Đào Mục Chi đã đặt xuống gáy cô. Bàn tay của người đàn ông to lớn khô ráo, ngón tay thon dài hữu lực, dừng trên da cô, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động.
Độ ấm và lực đạo của hắn theo mỗi động tác từng chút một truyền vào cơ thể cô. Lâm Tố chôn mặt vào ga trải giường, vị trí nằm này của cô có lẽ chính là vị trí bình thường Đào Mục Chi nằm ngủ, vị trí cô úp mặt này có lẽ chính là vị trí cổ của Đào Mục Chi, trên đó còn lưu lại hương dầu gội bạc hà của hắn, kết hợp với mùi hương linh sam trên người hắn lại có tác dụng an thần đến kỳ lạ.
Lâm Tố chôn cái đầu nho nhỏ trên mặt đệm, dưới động tác mát xa nhẹ nhàng của Đào Mục Chi như một con sóc nhỏ khịt khịt cái mũi.
"Thơm không?" Tiếng của Đào Mục Chi từ phía sau truyền đến.
Lâm Tố: "Ừm, thơm... phì!"
Lực đạo của Đào Mục Chi hơi tăng lên, Lâm Tố: "Á!"
Đào Mục Chi lúc này đang mát xa hai vai cho cô, Lâm Tố quanh năm suốt tháng ôm máy ảnh, hai bên bả vai sớm đã cứng ngắc, Đào Mục Chi chỉ khẽ nắn một cái là cô đã không nhịn được kêu lên rồi.
Kêu xong, Lâm Tố: "..."
Mà Đào Mục Chi sau khi nghe thấy tiếng kêu này của cô, ánh mắt nhìn xuống cô hơi sẫm lại, lại khẽ nắn một cái vào đúng vị trí kia.
Lâm Tố: "A, chỗ này không được đâu."
Lâm Tố xin tha.
Cảm giác từ vị trí đó giống như cũng truyền đến cả giọng nói của cô, khiến một câu xin tha của Lâm Tố vừa mềm nhũn vừa không có sức lực gì, thậm chí còn mang theo thoang thoảng hương vị ngọt lịm.
Đào Mục Chi lại ấn một cái.
Lâm Tố: "..."
Còn chưa xong đúng không?
Nhưng mà cùng bị tác động vào một vị trí ba lần, Lâm Tố đã gần như thích ứng được rồi, lần thứ ba, Lâm Tố không kêu lên nữa, mà cái đầu nho nhỏ nằm dí trên mặt đệm, "ưm" một tiếng, mềm mại vô lực.
Ánh mắt của Đào Mục Chi như biển sâu dưới ánh trăng, trên mặt là từng tầng sóng chậm rãi chuyển động, màu sắc càng lúc càng đậm.
Tay hắn từ vai trái của Lâm Tố chuyển sang vai phải, ngón tay lại ấn xuống, bắt đầu một vòng xin tha mới của Lâm Tố.
Đuôi mắt của Đào Mục Chi giương lên rất khẽ, khóe môi cong cong.
Đào Mục Chi đặc biệt cẩn thận mát xa cho khu vực bả vai của Lâm Tố. Bình thường cô dùng nhiều đến nơi này, cảm giác đau nhức khi mát xa chắc chắn là rõ ràng hơn. Về sau khi chuyển đến xương sống, Lâm Tố đã giảm kêu lên thành tiếng hẳn, ngẫu nhiên cũng chỉ là phát ra một tiếng thoải mái khi được đả thông mạch.
Đào Mục Chi đúng là rất có năng khiếu trong việc này, nếu hắn không làm bác sĩ tâm lý thì mở một quán mát xa cũng không tồi.
Lâm Tố nghĩ thế bèn nói ý tưởng của mình cho Đào Mục Chi.
"Mở quán