Chương 66.2: Ánh nắng ấm áp sẽ làm tan băng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố nói xong một lèo, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt Uông Giai Hoa, cô đang xác nhận lại những gì mình vừa nói, cũng là dành một sự tôn trọng dành cho bà, hỏi về cách nghĩ của bà.
Uông Giai Hoa khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của cô.
"Đúng thế."
Lâm Tố nghe được, càng cười tươi hơn.
Trong phòng khám bệnh, bác sĩ tâm lý và bệnh nhân cách nhau một chiếc bàn làm việc, ánh mắt của hai người giao nhau, trên mặt đều là nụ cười chân thành nhất, bầu không khí yên bình ấm áp.
Dáng vẻ của Lâm Tố đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Nhưng bác sĩ tâm lý luôn phải cẩn thận hơn bệnh nhân rất nhiều, bởi vì có đôi khi sai một li là mọi thứ đổ bể, từ một mầm mống rất nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân tâm lý.
Uông Giai Hoa đợi một lát, sau đó lên tiếng: "Cháu nghĩ thông được chuyện của mẹ như thế rồi, tôi rất vui. Nhưng trong lòng cháu vẫn còn lại một chuyện nữa. Mẹ cháu đã bắt đầu khống chế tinh thần cháu từ hơn hai mươi năm trước, như một màn sương luẩn quẩn trong lòng cháu. Cháu ao ước được vùng ra, nhưng kết quả lại không thành. Hai năm trước đây hoặc là lâu hơn về trước nữa hẳn đã có người muốn đưa cháu ra khỏi sự khống chế của mẹ. Chỉ là không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, người kia rời khỏi cháu, hơn nữa còn để lại một cây đinh cắm trong lòng cháu. Hiện tại màn sương trong lòng cháu đã tan đi rồi, mà cây đinh kia vẫn còn ở lại, cháu cần phải nhổ nó ra. Thế nên, hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, cháu có thể kể cho tôi nghe không?"
Trạng thái của Lâm Tố đã tốt lên, Uông Giai Hoa cũng lược bỏ cho đối thoại giữa hai người trở nên đơn giản hơn. Bà trực tiếp bỏ qua vấn đề của Lâm Tố, muốn cùng Lâm Tố chuyển qua vấn đề kia của cô.
Lâm Tố rất tán thành với hình dung của Uông Giai Hoa với chứng bệnh tâm lý của cô.
Phương thức nuôi dạy của mẹ dù sao cũng khác với những gia đình khác, Lâm Tố tuổi nhỏ đã bị nó vây hãm, nhưng mà sau khi lớn lên, quen được nhiều người rồi sẽ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nhưng vì cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, dành cho mẹ một sự tín nhiệm tuyệt đối, bởi vậy nên sự hoài nghi này cũng chỉ mỏng manh tựa bong bóng xà phòng chạm nhẹ là vỡ mà thôi.
Cho đến tận khi có người xuất hiện, trực tiếp chỉ rõ hoài nghi đó cho cô, hơn nữa còn muốn đưa cô đi.
Lâm Tố đã đi theo người đó.
Thật ra chuyện của mẹ và chuyện của người đó đều là cùng một chuyện. Bởi vì nếu như mẹ không khống chế tinh thần cô thì cô sẽ không khát vọng tự do như thế, cũng sẽ không đi theo người đó.
Sau khi cô đi theo người đó, đúng là đã được hưởng thụ sự tự do và ngọt ngào có được từ tình yêu, nhưng mà một năm trôi qua, anh ta bỗng nhiên đâm cô một dao.
Anh ta rời khỏi cô, để lại một cây đinh cắm trong lòng cô, Lâm Tố bây giờ phải nhổ nó ra, như vậy cô mới có thể hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhưng mà nơi này lại có chỗ nào đó đã thay đổi.
Trước khi gặp Đào Mục Chi, cây đinh kia giống như được chế tác từ nguyên liệu bền chắc nhất cắm ở đó, dùng chính máu huyết của cô để nuôi dưỡng.
Nhưng sau khi gặp được Đào Mục Chi, ngày ngày có hắn bên cạnh, Lâm Tố phát hiện ra cây đinh đó thật ra được làm từ băng.
Chỉ cần có đủ ánh nắng ấm áp thì băng sẽ tan.
Bởi thế mà hiện tại trái tim cô không còn chịu đau đớn từ nó nữa, thậm chí còn không thể tìm thấy một vết sẹo nào lưu lại.
Trái tim cô bây giờ vững vàng khỏe mạnh, hoàn hảo như chưa từng gặp tổn thương.
Lâm Tố lại không sảng khoái đồng ý với yêu cầu này của Uông Giai Hoa như lúc trước. Cô đưa mắt nhìn bà, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, cô nói.
"Trước mắt tôi chưa muốn nói đến chuyện đó."
Uông Giai Hoa chăm chú nhìn cô, hỏi: "Vì sao?"
Lâm Tố rũ mắt, lại nâng lên, nhìn về cửa sổ phía sau lưng Uông Giai Hoa, ánh mặt trời đã nhô lên khỏi tán lá lan điếu ngoài cửa sổ.
"Bởi vì bây giờ nó đã không còn tồn tại nữa rồi. Tôi đã không còn bị nó ảnh hưởng một chút nào. Nó chỉ giống như những ký ức khác không có ý nghĩa gì quan trọng với tôi." Lâm Tố nói.
Lâm Tố biết Uông Giai Hoa chắc chắn sẽ không tán thành với lối suy nghĩ này của cô. Chuyện đó chính là thứ đã khiến căn bệnh của cô phát tác, Uông Giai Hoa sẽ không cho rằng đoạn ký ức kia và những ký ức khác là giống nhau, đều không có ý nghĩa gì."
Nhưng nếu Lâm Tố đã không muốn nói thì Uông Giai Hoa sẽ tôn trọng cô.
"Được." Uông Giai Hoa đáp, nhưng đồng thời, bà nói: "Nhưng cháu biết đó, suy nghĩ của cháu và suy nghĩ của bác sĩ không thể giống nhau. Chuyện này, cháu nhất định phải nghe tôi. Hôm nay cháu chưa chuẩn bị tốt, tôi sẽ không hỏi nữa. Nhưng chẩn liệu vẫn còn chưa kết thúc, cháu phải tiếp tục đến đây. Quyết định này cháu đồng ý chứ?"
Lâm Tố cười nói: "Được ạ."
Uông Giai Hoa cũng mỉm cười, sau đó nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, hôm nay tạm như vậy đã, cháu cũng còn công việc nữa mà, ngày kia nhớ lại đến."
Hiện tại thời gian chẩn liệu của hai người vẫn khá tự do, khi thì hơn một tiếng, có khi lại chưa đến một tiếng.
Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố gật đầu, đáp một tiếng: "Vâng."
Lâm Tố đáp như thế, nhưng hành động lại không theo kịp lời nói của cô. Cô vẫn còn ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày, như là nhớ đến chuyện gì.
Uông Giai Hoa thấy vậy thì hỏi: "Làm sao thế?"
Lâm Tố hoàn hồn, đáp: "Không ạ."
Cô đáp một tiếng