Art: Weibo @敖敖敖是头海草
Chương 69: Sau cơn mưa trời lại sáng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sáng thứ bảy, Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng quay về Nam thành.
Mùa thu Giang Nam rất ngắn, hạ tuần tháng mười, bầu không khí mang theo hơi lạnh ẩm thấp.
Hai người khởi hành khá sớm, về đến nhà Lâm Tố mới chỉ có mười giờ sáng. Sắp vào đông, Lâm Mộ Hoa cầm mấy chiếc chăn dày ra sân phơi nắng. Cánh cổng chợt bị đẩy mở, Lâm Tố bước vào.
Lần này Lâm Tố bất ngờ về không báo trước. Lâm Mộ Hoa đứng sau chiếc chăn, vỗ vỗ mấy cái, đợi đến lúc nhìn thấy Lâm Tố, đôi mắt dưới ánh nắng rực rỡ khẽ động, sau đó cười.
"Sao con lại về rồi?"
Lâm Mộ Hoa hỏi xong, lại thấy Đào Mục Chi đi theo phía sau Lâm Tố.
Trước khi Lâm Tố kết thúc kỳ nghỉ lễ quay về, Lâm Mộ Hoa đã nói cho cô biết Đào Mục Chi đang có vợ chưa cưới, thậm chí còn dùng chính hoàn cảnh của mình để khuyên nhủ Lâm Tố chia tay Đào Mục Chi, sau đó vĩnh viễn không cần liên lạc lại. Nhưng Lâm Tố vậy mà không nghe lời bà, hai người không những không chia tay, hôm nay còn cùng nhau về đây.
Nhìn thấy Đào Mục Chi, ánh sáng trong mắt Lâm Mộ Hoa hơi tối đi, hai tay rũ bên người.
Lâm Tố thấy phản ứng của mẹ, biết bà để ý chuyện mình vẫn đưa theo Đào Mục Chi quay về. Khi đó bà nói chuyện của Đào Mục Chi với cô, cô còn sảng khoái đồng ý. Cô không nói với Đào Mục Chi chuyện mẹ đối xử với mình thế nào, cũng không nói chuyện của Đào Mục Chi với mẹ. Khi đó Lâm Tố chỉ nghĩ Đào Mục Chi sợ mẹ biết cô mắc bệnh tâm lý nên mới giấu diếm thân phận. Hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, có lẽ ngay từ khi nói chuyện với cô hắn đã nhìn ra được phương thức sống chung của hai người, vì thế mà chiều ngày hôm đó mới lái xe đến tìm cô, sau đó thỏa thuận trước với cô về thiết lập thân phận khác cho mình.
Dù sao không cần biết là nói thế nào, hai phía đều có hiểu lầm, bây giờ cần cô đứng ra giải quyết hiểu lầm.
Đào Mục Chi vào đến cổng lập tức cảm nhận được địch ý của Lâm Mộ Hoa, sắc mặt hắn không đổi, vẫn lễ phép lịch sự như trước, dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Mộ Hoa, lên tiếng chào.
"Chào dì ạ."
Lâm Mộ Hoa nhìn Đào Mục Chi, lại nhìn Lâm Tố một cái, cuối cùng mới đáp lại Đào Mục Chi một câu.
"Xin chào."
Chào hỏi ngắn gọn xong, ba người đều đứng ở vị trí cũ, cách một cái sân nhỏ nhìn nhau. Trong lúc này, Lâm Mộ Hoa cũng đã nhận ra có gì đó bất thường.
Đầu tiên là Lâm Tố đột nhiên về nhà, sau đó còn dẫn theo Đào Mục Chi, hiện tại hai người đứng ở cổng, ánh mắt phức tạp, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lâm Mộ Hoa thầm đoán lý do quay về lần này của cô, còn chưa đoán ra được, đã nghe thấy Lâm Tố lên tiếng.
"Mẹ, chúng ta nói chuyện đi."
Lâm Mộ Hoa quay sang nhìn con gái, lại nhìn Đào Mục Chi một cái. Bà không vì Đào Mục Chi đứng trước mặt mà biểu hiện ra cái gì, Lâm Tố nói xong, bà khẽ gật đầu.
"Được. Vào nhà đi."
Lâm Mộ Hoa đáp một tiếng rồi xoay người mở cửa bước vào nhà. Lâm Tố nhìn theo bóng lưng bà, cô quay lại nhìn Đào Mục Chi, nói.
"Tôi vào đó một mình, anh ở đây đợi nhé."
"Được." Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố đứng thẳng người chuẩn bị bước vào, Đào Mục Chi đã nhanh hơn một bước nắm cổ tay cô. Lâm Tố quay đầu, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn vị trí phòng khách ở tầng hai, nói với Lâm Tố.
"Nói chuyện ở nơi tôi có thể nhìn thấy được."
Hắn có thể không tham dự vào trò chuyện của hai mẹ con họ, nhưng hắn phải nhìn thấy Lâm Tố.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, đáp một tiếng: "Được."
Đào Mục Chi lúc này mới thả tay cô, Lâm Tố thu hồi ánh mắt, bước vào nhà.
-
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa ngồi trong phòng khách.
Ánh nắng ban sáng no đủ, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng khách, thậm chí có hơi chói mắt. Trước khi Lâm Tố đi vào, bà từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn xuống, thấy được tương tác giữa hai người trước khi Lâm Tố vào nhà. Lâm Tố vào đến phòng khách, Lâm Mộ Hoa đã ngồi trên ghế sô pha đợi sẵn, trong ánh mắt xinh đẹp dịu dàng của bà có thêm sự thất vọng vì lần này Lâm Tố đã không nghe lời.
"Con vẫn chưa chia tay với cậu ta." Lâm Mộ Hoa nói.
Bà rất hiếm khi dùng ngữ khí này nói chuyện với Lâm Tố, luôn là ôn nhu dịu dàng, dù Lâm Tố có làm sai điều gì. Lần này bà giống như đã thật sự tức giận, nói xong một câu đó, Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, tiếp tục.
"Là con chịu thiệt thòi chưa đủ nhiều, hay là mẹ? Con đừng giống với mẹ, đến khi sinh đứa nhỏ ra rồi, sau đó nhìn thấy cậu ta và người phụ nữ khác..."
"Anh ấy là bác sĩ tâm lý."
Lâm Mộ Hoa còn chưa nói hết, Lâm Tố đột nhiên mở miệng nói ra một câu đó. Cô cũng không dùng những từ ngữ hoa mỹ, chỉ đơn giản nói một câu như vậy, đã hoàn toàn phá vỡ màn kịch Lâm Mộ Hoa dựng lên.
Lâm Mộ Hoa sững sờ tại chỗ.
Nếu như Đào Mục Chi là bác sĩ tâm lý, vậy thì chắc chắn hắn đã nhìn ra những gì bà làm với Lâm Tố có ý nghĩa thế nào. Từ đầu hắn đã không dùng thân phận thật sự của mình, là sợ bà sẽ phòng bị. Hắn dùng thân phận người mẫu để khiến bà hạ thấp cảnh giác, đồng thời dùng hiểu biết của một bác sĩ tâm lý để làm giảm sự căng thẳng tinh thần trong bảy ngày Lâm Tố ở nhà. Cùng lúc đó, hắn lợi dụng sự bất cẩn của bà, bố trí ra một cái bẫy, khiến bà cho rằng hắn đã có vợ chưa cưới. Lâm Mộ Hoa mắc mưu rồi, theo đúng ý hắn dùng chuyện đó chia rẽ hắn và Lâm Tố. Một khắc khi bà nói ra những lời chia rẽ quan hệ của hai người, vị trí của bà trong lòng Lâm Tố đã bị lung lay.
Từng