Art: Weibo @敖敖敖是头海草
Chương 77: Cô cũng thích hắn, hai người họ ở bên nhau là được rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố khỏi bệnh rồi.
Chuyện này đối với Lâm Tố mà nói, thật sự là một quá trình dài đằng đẵng. Trong quá trình đó, thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, dù chỉ là một giây trôi qua cũng nặng nề mà chậm chạp vô cùng.
Bắt đầu từ lần phát bệnh của hai năm về trước, đến khi quen biết Đào Mục Chi, trong đoạn thời gian này Lâm Tố cảm thấy cô như một người trong suốt, những màu sắc thuộc về cô đang từng chút một từng chút một biến mất khỏi thế gian này.
May mắn là trước khi cô hoàn toàn tan biến, Đào Mục Chi đã kéo cô một cái.
Nhưng dù đã được kéo một cái thì cô vẫn là nửa sống nửa chết. Giữa lúc đó, Uông Giai Hoa xuất hiện, kiên nhẫn từng chút một dẫn dắt cho cô đi ra khỏi lớp sương mù, nhìn thấy con đường phía trước. Mà trên đoạn đường này, Đào Mục Chi vẫn luôn nắm lấy tay cô, làm bạn bên cạnh cô.
Cứ như thế, cơ thể trong suốt của cô một lần nữa lấy lại màu sắc, một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
Quá trình phục hồi trong khổ sở như vậy trôi qua, Lâm Tố cho rằng sau khi biết bản thân đã khỏi bệnh sẽ sức cùng lực kiệt mà khóc lớn một trận, sẽ tìm một góc nào đó không có người mà lặng lẽ rơi lệ, nói chung, là sẽ khóc một trận cho quá khứ đau thương của chính mình.
Nhưng Lâm Tố không hề. Toàn bộ những thứ đó đều là suy nghĩ trong khi cô còn chưa khỏi bệnh, nếu như hiện tại cô làm như thế, thì chắc chắn là cô vẫn chưa khỏi rồi.
Lâm Tố ngẩn ra chừng hai giây, sau đó, cô xoay người, cúi người thật sâu với Uông Giai Hoa.
Uông Giai Hoa thấy vậy vội đứng lên, nhìn cô đã đứng lên, Uông Giai Hoa mới khẽ cười nói.
"Cháu làm gì thế?"
Bởi vì động tác vừa rồi mà hai bên má Lâm Tố hơi ửng đỏ, cô nhìn Uông Giai Hoa, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Cám ơn giáo sư Uông ạ, thời gian vừa qua đã làm phiền giáo sư nhiều rồi."
Chứng bệnh tâm lý này của Lâm Tố có thể khỏi hẳn, công lao của Uông Giai Hoa là không có gì để phủ định.
Mà nghe Lâm Tố nói như thế, Uông Giai Hoa khẽ cười, nói: "Cái này thì có gì mà phải trịnh trọng như thế chứ, đều là chức trách của một bác sĩ, hơn nữa đó cũng là sự nỗ lực của chính bản thân cháu."
Tuy Lâm Tố đã hãm sâu trong sự thống khổ của chứng bệnh tâm lý này, nhưng cô vẫn giữ được một ý chí mạnh mẽ chưa từng thấy, khát vọng khỏi bệnh trong tâm cô vô cùng mạnh mẽ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân giúp cô khỏi nhanh như thế.
Bỗng được Uông Giai Hoa khen ngợi, Lâm Tố có hơi ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Uông Giai Hoa một cái, do dự vài giây, cuối cùng nói.
"Chúng ta ôm nhau một lần cuối được không ạ?"
Uông Giai Hoa cười giang hai tay, nói: "Đương nhiên là được."
Lâm Tố bước nhanh đến, ôm lấy bà.
Hưởng thụ cảm giác của cái ôm này mang lại, Lâm Tố có cảm giác như mọi mờ mịt trong lòng đều tan biến. Trái tim nặng nề, bị khổ sở quấn lấy nhiều năm, hiện tại đã hoàn toàn sạch sẽ sáng bóng.
Lâm Tố vui vẻ kích động, cô đã trải qua hai tháng không quá tốt. Quá trình chẩn liệu giống như móc từng chút từng chút một khổ sở trong lòng ra, lại chậm rãi bóp vỡ từng cái một. Quá trình này, còn thống khổ hơn cả nỗi đau về thể xác.
May mà hiện tại Lâm Tố đã bóp vỡ toàn bộ chúng rồi. Con thuyền của cô rốt cuộc đã vượt qua bão táp đi đến điểm cuối.
"Có gì bất thường thì có thể đến đây bất cứ lúc nào." Uông Giai Hoa vẫn còn ôm Lâm Tố, nhẹ nhàng vỗ sống lưng gầy gò của cô, như một trưởng bối đang dặn dò đứa cháu mình yêu thương.
Lâm Tố gác cằm trên vai Uông Giai Hoa, khẽ cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
"Đương nhiên tôi không hy vọng chúng ta sẽ phải gặp lại trong phòng khám, thế nên nhất định phải sống cho thật tốt." Uông Giai Hoa nói.
"Được ạ." Lâm Tố đáp.
-
Nói chào tạm biệt Uông Giai Hoa xong, Lâm Tố rời khỏi phòng khám.
Bên ngoài, hành lang vắng tanh không người, chỉ có gió nhẹ thổi qua. Lâm Tố đứng giữa hành lang, tầm mắt dừng trên cửa phòng khám của Đào Mục Chi.
Sáng nay lúc đi leo núi, Đào Mục Chi đã hỏi chuyện chẩn liệu của cô. Hắn hỏi bao giờ cô không cần đến bệnh viện nữa, Lâm Tố khi đó không biết, cũng nói là không biết. Đào Mục Chi rất ít hỏi đến chuyện này, không biết vì sao sáng nay lại bỗng nhiên hỏi như thế. Khi đó cô cũng đã hỏi vì sao hắn tự nhiên hỏi thế, hắn nói không có gì, Lâm Tố cũng không vặn hỏi nữa.
Hiện tại, cô khỏi bệnh rồi, đầu óc trống rỗng khiến cô bỗng nhớ đến chuyện sáng nay.
Vì sao hắn lại hỏi như thế?
Hai người hiện đang ở chung, hắn chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của cô, đưa cô đi leo núi, giúp cô cho cá ăn, thậm chí là đón cô về, cũng đưa cô về nhà hắn. Họ từng ôm nhau, từng hôn nhau, từng có những tiếp xúc thân mật.
Họ giống như đã làm những việc mà chỉ giữa những người có quan hệ thân mật nhất mới làm. Nhưng thực tế thì quan hệ của họ rất mơ hồ, chỉ dựa vào một câu nói "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chứng bệnh tâm lý của cô" của Đào Mục Chi mà kiên cường chống đỡ cho đến bây giờ.
Nhưng bây giờ cô khỏi bệnh rồi, trách nhiệm của Đào Mục Chi cũng không còn nữa.
Vậy sáng nay Đào Mục Chi hỏi cô câu đó để làm gì?
Vì hắn muốn nhanh chóng rời khỏi cô sao? Hay là hắn muốn bước thêm một bước đến gần cô?
Hai kết luận này như được đặt trên hai bàn cân, cán cân rất dễ bị lung lay, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến nó lệch hẳn sang một phía.
Mà trái tim của Lâm Tố thì như đang bị treo trên dây móc.
Cô khỏi bệnh rồi, thế giới của cô cũng sẽ có một sự thay đổi lớn.
Lâm Tố nghĩ đến đây, bèn hướng về phía phòng khám của Đào Mục Chi mà đi.
Phòng khám của Đào Mục Chi và của Uông Giai Hoa ở hai đầu khác nhau trên đoạn hành lang này, muốn từ đây đi về phía đó thì phải qua quầy lễ tân.
Lâm Tố đi thẳng đến địa điểm mục tiêu, lúc ngang qua quầy lễ tân, mấy người y tá kia còn đang tán gẫu chủ đề cũ.
"Bệnh nhân này của bác sĩ Đào ở trong đó hơi lâu nhỉ, sắp được ba tiếng rồi."
"Đúng đó. Nhưng nhìn nào có giống mắc bệnh gì nghiêm trọng đâu."
"Mà nếu là người quen thì chiếm nhiều thời gian của bác sĩ Đào như thế cũng không tốt nhỉ."
"Không nhất định. Nếu bác sĩ Đào không có bệnh nhân, vị kia không làm phiền bác sĩ Đào làm việc thì cũng không có vấn đề gì. Đúng rồi, có thể nằm ở ghế dài nghỉ ngơi. Dù sao cũng có rèm che, sẽ không ảnh hưởng bác sĩ Đào làm việc."
Lâm Tố theo cuộc trò chuyện này đã đứng lại từ bao giờ. Mấy người y tá cũng nhận ra Lâm Tố, lập tức có một người nhiệt tình chào đón: "Lâm tiểu thư, buổi chẩn liệu hôm nay xong rồi ạ?"
Lâm Tố lúc này mới hồi thần, quay đầu nhìn mấy người họ, khẽ gật đầu đáp: "Xong rồi."
"Vậy bây giờ chị về luôn ạ?" Có y tá