Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố nói xong lời này, giống như đã dùng hết sức lực, cả người mềm oặt nằm trong lòng hắn, đôi con ngươi mờ mịt nhìn hắn, hơi thở nhẹ mà mỏng manh.
Đào Mục Chi hơi động đầu lưỡi, thu lại ngọn lửa trong mắt, sau đó bế cô ra khỏi phòng bao.
"Được." Đào Mục Chi nói.
Đôi mắt rũ xuống của Lâm Tố giống như có khói trắng dập dờn, rất nhẹ mà phiêu tán.
Đào Mục Chi đồng ý rồi, cô sắp thắng rồi.
Chỉ cần Đào Mục Chi đưa cô đến khách sạn, sau đó nổi lòng tham muốn phát sinh quan hệ với cô, thì không cần biết hắn thích cô hay cơ thể của cô, cô vẫn là người chiến thắng.
Đào Mục Chi luôn bình tĩnh tự kiềm chế rốt cuộc cũng chỉ đến thế, đứng trước sắc đẹp của cô cũng không thể đè xuống dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Chỉ cần đợi đến một khắc kia khi hắn lộ ra kích động là cô thắng rồi.
Hắn vẫn là bị cô nắm giữ. Mặc kệ trái tim không nghe lời kia, ít nhất là thân thể này đã bị cô cầm tù, không thể trốn thoát.
Tuy là cái tên Lại Tân đó khiến người ta buồn nôn, nhưng có một câu của anh ta rất đúng, đàn ông thích được nịnh nọt, mê luyến cái vỏ xinh đẹp. Đào Mục Chi không thích cô, nhưng hắn mê luyến cô.
Như thế, tất cả những đối đầu trước đây của cô và Đào Mục Chi đều sẽ trở thành cơn gió thoảng qua. Không cần biết trước đây hắn thắng cô bao nhiêu lần, chỉ cần cô thắng lần này thì tức là hắn thua rồi.
Trận đấu này là hắn bắt đầu, chỉ cần cô có thể giết ngược lại một lần, thì hắn chính là kẻ bại trận, thua không còn một manh giáp.
Cô sẽ không bao giờ là một đám mây nhỏ bị hắn chế trụ trong lòng bàn tay không thể thoát ra nữa, cô là một lưỡi dao nhỏ nhưng sắc bén, trong lúc hắn mặc cho cô làm gì tùy thích, cô cũng có thể cắt vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn máu chảy đầm đìa.
Lâm Tố không nhịn được đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Đào Mục Chi ôm Lâm Tố đi xuống cầu thang, trước khi xuống đến tầng một thì nghe được một tiếng này.
Nó không giống với tiếng hừ mà một Lâm Tố đang mềm oặt trong lòng hắn có thể phát ra, càng giống với một tiếng hừ rất chủ động, một tiếng hừ mang theo khát vọng thẳng lợi. Nó giống như một sợi lông chim, trong một khoảng rất ngắn ngủi, nhẹ nhàng cọ ở bên tai Đào Mục Chi, thậm chí còn tiến vào sâu bên trong.
Đào Mục Chi cúi đầu.
Hắn nhìn Lâm Tố nằm trong lồng ngực, mà trong một tích tắc hắn cúi đầu này, Lâm Tố như cũng đã nhận ra động tác của hắn, đưa mắt nhìn lên. Ánh mắt của hai người giao nhau, trong đáy mắt của Lâm Tố vẫn còn lại một tia đắc ý rất mỏng còn chưa kịp thu về.
Lâm Tố rất linh hoạt, cô có khả năng biểu lộ ra rất nhiều loại biểu cảm phức tạp. Mà biểu cảm của cô cũng thay đổi vô cùng nhanh, cô có thể từ cáu kỉnh chuyển thành thờ ơ, từ sa sút chuyển thành hớn hở, cô giống như một người máy có độ chính xác cao, có khả năng tùy ý điều khiển chính mình.
Lúc cô nhìn lên, một chút xíu đắc ý kia cũng giống như bông tuyết nhỏ thả vào chậu nước sôi, tan sạch sẽ cái gì cũng không còn. Cô áp một bên má trên bả vai hắn, yếu đuối ướt át, ánh mắt mang theo khát vọng nhìn thẳng vào hắn, trong lời nói còn mang theo mê hoặc và thôi thúc.
"Đào Mục Chi, tôi nóng quá~"
Cô vừa nói vừa giống như cố ý ghé môi đến bên tai hắn, trên người còn mang theo mùi hương dâu tây nhàn nhạt, trộn lẫn với hô hấp đầy mùi rượu vodka, thuần khiết nhưng cũng khuấy động dục vọng sâu bên trong con người.
Cô giống như nàng bạch xà quấn lấy cổ tay của đạo sĩ, rõ ràng là tận lực hạ thấp chính mình, nhưng cũng không hề bị động. Cô có thể vì hắn mà trả mọi cái giá, cũng có thể trong một tích tắc cắn lấy cổ tay hắn, hút khô máu trong người hắn.
Cô rõ ràng không thể lấy đâu năng lực hành động, lại giống như toàn bộ đều đã nằm trong tầm khống chế.
Đào Mục Chi nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, hai má đỏ ửng và cánh tay mảnh khảnh yếu đuối ôm lấy cổ hắn, còn có cơ thể nhẹ bẫng. Trái tim trong lồng ngực hắn nâng lên lại hạ xuống, cấp tốc đẩy máu chạy đi khắp cơ thể, lý trí vững vàng vừa bị cái đuôi nhọn của cô quét qua rạch một vết nứt nhỏ thật chậm, thật chắc khép lại.
Đào Mục Chi không quá hiểu phụ nữ.
Nhưng hắn là bác sĩ tâm lý, từng gặp rất nhiều bệnh nhân, hắn có thể từ biểu cảm thay đổi và giọng điệu mà chuẩn xác bắt được mục đích hành vi của bệnh nhân.
Đào Mục Chi thu lại ánh mắt, nhìn xuống cuối cầu thang.
Tầng hai quán bar AU là dãy phòng bao, mỗi cánh cửa đều khép chặt, yên tĩnh cực kỳ, mà trong bóng tối mập mờ này, trên hành lang hoặc bên trong phòng bao, tùy ý đưa mắt là có thể thấy được những cặp đôi quấn vào nhau. Những người đó không bận tâm đến bất cứ thứ gì buông thả khát vọng với đối phương, mặc cho khao khát sắc dục tỏa ra khắp chốn. Đến cả đoạn hành lang tản ra hơi lạnh điều hòa này cũng trần trụi nóng bỏng, ướt át hơi tình.
Giữa bầu không khí này, trái tim Đào Mục Chi bị kéo lại, máu huyết sôi trào theo đó quay về, giây tiếp theo, hắn đi xuống tầng, khi tiếng nhạc gấp rút dưới tầng một theo từng bước chân xuống cầu thang của hắn trở nên rõ ràng, toàn bộ đều đã trở về vị trí vốn có của nó.
Đào Mục Chi bế Lâm Tố đi xuyên qua đám người cuồng nhiệt mất trí, rời khỏi quán bar AU.
-
Náo nhiệt sôi động trong quán bar đều bị ngăn lại sau cánh cửa, giữa bầu không gian tối tăm rộng lớn, gió thu khẽ thổi, bên ngoài quán bar mát lạnh mà trong lành.
Lâm Tố ôm Đào Mục Chi, cảm nhận được cơ thể của hắn được gió thổi dần lạnh trở lại, cánh tay của cô cũng theo đó siết chặt hơn. Vừa rồi ở trong quán bar cơ thể mát lạnh của hắn đã làm ngọn lửa nóng trong người cô dịu đi không ít, ra đến ngoài cửa, cô ngược lại bắt đầu nhận lại hơi ấm từ trên người hắn.
Giống như một chú cừu nhỏ được làm mát.
Đào Mục Chi mở cửa xe, đặt cô ngồi vào ghế lái phụ. Hắn muốn buông tay ra, nhưng cánh tay của cô ôm lấy cổ Đào Mục Chi vẫn còn quấn chặt.
Đào Mục Chi: "..."
Đào Mục Chi bắt lấy cổ tay cô muốn gỡ ra, thế nhưng Lâm Tố lại giống như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng, một mực ôm lấy cổ hắn. Xem như thể lực của người đàn ông này không tệ, ngay khi bị cô bám chặt vẫn không hề tỏ ra chật vật chút nào.
Thế nhưng cô cứ mãi không chịu thả tay hình như đã khiến Đào Mục Chi căng thẳng, hắn dùng lực hơn muốn gỡ tay cô xuống.
Lâm Tố càng ôm chặt hắn hơn, làm thế nào cũng không gỡ được.
Đào Mục Chi: "..."
Có thể là cảm nhận được sự ngoan cường này của cô, Đào Mục Chi dứt khoát bế cô lên, để hai chân cô quặp bên eo, một tay hắn cũng vòng qua ôm lấy eo cô, hai người cứ thế dính lại một chỗ.
Cô ôm cổ hắn, khuôn mặt úp trong hõm vai của người đàn ông, trong mắt là điềm đạm đáng yêu.
"Tôi không muốn rời xa anh." Lâm Tố nói.
"Tôi cứ muốn ôm anh cơ~" Lâm Tố tiếp tục làm nũng.
Cô giống như đứa nhỏ, nhỏ giọng mè nheo, thi thoảng còn khó chịu cọ cọ lên ngực hắn. Mỗi một lần như thế đều là một lần trêu chọc, lần cuối cùng còn đặc biệt dùng sức, như là muốn đảm bảo chỉ cần vào đến phòng khách sạn là Đào Mục Chi sẽ như một con hổ đói mà
nhào đến lột sạch cô, nuốt vào bụng.
Đối mặt với sự nũng nịu và trêu chọc của cô, máu trong người Đào Mục Chi chậm rãi chuyển từ lạnh thành độ ấm bình thường.
"Cô không lên xe tôi cũng không có cách nào giúp cô." Đào Mục Chi nói.
Hắn hỏi: "Hay là cô muốn làm trực tiếp trên xe?"
Lâm Tố: "..."
Tuy là Lâm Tố muốn trêu cho hắn càng cấp bách hơn với mình, nhưng cũng không muốn hắn gấp đến mức trực tiếp làm mình trên xe. Trong xe quá khép kín, cũng không đủ không gian để chế nhạo Đào Mục Chi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố "ai da ai da" thả tay, để Đào mục Chi đặt cô ngồi về ghế lái phụ.
Hắn nhìn Lâm Tố mơ hồ đến mức không nhận biết được gì nữa mấy giây rồi đóng cửa, ngồi vào ghế tài xế khởi động xe.
"Đai an toàn~" Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi quay đầu, nửa khuôn mặt của Lâm Tố ẩn trong bóng tối, cô ngước đôi mắt long lanh nhìn Đào Mục Chi, nói: "Tôi không có sức tự cài."
Cô nói xong, tầm mắt dừng trên cái cổ được ánh sáng từ đèn đường chiếu lên của Đào Mục Chi, thấy hầu kết của hắn rất nhẹ nuốt xuống.
Nếu như nói đến vị trí gợi cảm nhất của đàn ông thì nhất định không thể bỏ qua quả táo adam nho nhỏ này. Đặc biệt là với một người đàn ông thanh lãnh cấm dục như Đào Mục Chi, mỗi lần chuyển động đều mang theo gợi cảm trí mạng.
Lâm Tố nhìn chằm chằm yết hầu của Đào Mục Chi, có cảm giác trong giây phút cả người nóng lên.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cô mơ hồ, phải là cô khiến cho Đào Mục Chi mơ hồ mới đúng.
Lâm Tố cấp tốc lấy lại tinh thần.
Trong lúc đó thì người đàn ông đã ghé lại đây, khoảng cách giữa hai người thoáng cái bị thu lại một đoạn, hắn đưa tay, kéo đai an toàn cài vào cho cô.
Giữa không gian chật hẹp và ám muội, lửa nóng thiêu đốt không gian, đai an toàn cài vào phát ra một âm thanh rất nhỏ. Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi gần trong gang tấc, cô nhấc tay, chạm nhẹ một bên mặt của hắn, mà cũng sau một tích tắc đó, dấu son môi của cô đã in trên khuôn mặt đẹp trai kia.
Sau động tác của Lâm Tố, cả hai người trong xe đều khựng lại.
Lâm Tố biết ý nghĩa của việc bản thân vừa làm. Cô muốn trong lúc Đào Mục Chi lái xe không quên được cô vẫn luôn ở đây, muốn chốc chốc lại kích thích hắn chút.
Thế nhưng vốn dĩ là cô muốn ôm lấy khuôn mặt hắn rồi thổi khí bên tai hắn, ai ngờ cuối cùng lại thành hôn lên luôn rồi.
Trái tim của Lâm Tố đập loạn trong lồng ngực, càng lúc không thể khống chế âm thanh "thình thịch" ngày càng điên cuồng. Hai má cô nóng lên, lại mang đến tác dụng nhỏ khiến Đào Mục Chi cách một khoảng gần thế này cũng không thể nhìn ra sơ hở.
Đào Mục Chi chuyển tầm mắt nhìn sang Lâm Tố, trong không gian tối mờ, dù dựa sát vào nhau nhưng Lâm Tố lại không thấy được rõ ràng biểu cảm của hắn.
Cô không biết hắn đang có tâm tình gì khi nhìn cô với khoảng cách gần thế này.
Nhưng chỉ cần không phải lạnh nhạt là được.
Được một đại mỹ nữ như cô hôn, người đàn ông nào có thể chống đỡ chứ? Ai cũng không thể. Mà ngay lúc này, cần cô tiến thêm một bước nữa để nó càng được phát huy tác dụng.
"Nhanh chút." Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, nhẹ giọng hối thúc.
"Tôi sắp không chịu nổi rồi."
Bên mặt dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, Đào Mục Chi rũ mắt nhìn Lâm Tố đang dùng hết chiêu để quyến rũ mình. Nhìn một lát, Đào Mục Chi quay đầu về, cho xe chạy vào đường lớn.
-
Xung quanh quán bar đều là khách sạn lớn nhỏ, trong vòng ba phút, Đào Mục Chi cho xe dừng lại trước cửa một khách sạn cấp sao. Đào Mục Chi mở cửa ghế lái phụ, bế Lâm Tố bước vào khách sạn.
Lễ tân khách sạn thấy Lâm Tố mê man không tỉnh táo thì xác nhận xong hai người là người yêu mới cho họ đăng ký, mở phòng. Xong xuôi tất cả, Đào Mục Chi bế Lâm Tố vào phòng khách sạn của họ.
Trong một tích tắc khi tiếng mở cửa phòng phát ra, nhịp tim của Lâm Tố gần như là mất kiểm soát. Đây không phải vì chuyện sắp xảy ra, mà là kích động vì sắp thắng được Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi ôm cô vào cửa, vừa muốn đặt cô xuống thì Lâm Tố đã ôm chặt lấy Đào Mục Chi, dùng toàn lực sàm sỡ hắn.
"Đào Mục Chi, anh có thể nhanh chút..."
Lâm tố như con rắn nước quấn trên người Đào Mục Chi, mặc sức trườn bò làm loạn.
Cô ôm thân hình rắn chắc của Đào Mục Chi, Lâm Tố từng xem Đào Mục Chi chơi bóng rổ, đừng thấy hắn bình thường nhã nhặn lịch thiệp mà nhầm lẫn, khi ở trên sân bóng thực sự là một con thú hoang cương mãnh.
Chỉ là không biết ý chí của hắn có cương mãnh như thế hay không.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố bắt đầu động thủ, cô đưa tay đến cổ áo Đào Mục Chi, muốn trực tiếp cởi áo hắn xuống. Thế nhưng cô còn chưa kịp dùng sức, bàn tay làm loạn đã bị Đào Mục Chi giữ lại.
Lâm Tố: "..."
Hai người đã vào khách sạn rồi, cửa phòng cũng đã đóng rồi, đến lúc Đào Mục Chi giúp cô rồi. Lâm Tố bị hắn giữ lại tay, trong mắt dần lộ ra mất kiên nhẫn, nhưng vẫn còn giả vờ như sắp không chịu nổi.
"Anh không giúp tôi?" Lâm Tố hỏi.
Lâm Tố nằm trong ngực Đào Mục Chi, hai tay quấn quanh cổ hắn. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngập nước đáng thương nhưng cũng chứa đầy khát vọng, giống như coi hắn như cứu tinh của đời mình.
"Đi tắm." Cứu tinh của đời cô nói.
Lâm Tố: "..."
Bác sĩ đã là phiền phức rồi, còn thêm bệnh sạch sẽ, trước khi cứu người còn phải tắm sạch sẽ mới được. Bác sĩ ngoại khoa mắc bệnh sạch sẽ thì thôi đi, anh là một tên bác sĩ tâm lý thì sạch sẽ làm cái nỗi gì? Sao hả? Bệnh thần kinh còn lây được chắc!
Lâm Tố quá cạn lời rồi.
Vốn là cô cũng không định thật sự làm gì với hắn, chỉ muốn chờ hắn vừa chủ động tiến tới là sẽ trở mặt. Thế nhưng mặt mũi nào Lâm Tố cũng ném đi rồi, Đào Mục Chi lại vẫn chậm rì rì không chịu cho cô cơ hội trở mặt này.
Được rồi, đã diễn thì diễn cho đến cùng, gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng.
Lâm Tố: "Vậy tôi trước..."
"Tôi trước." Đào Mục Chi nói.
"Được."
Ai trước đều như nhau, dù sao cuối cùng cũng không làm.
***