Art: Weibo @黑芝麻糊再战一年戚顾本
Chương 26: Tôi muốn ngủ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nghe cô nói xong, Đào Mục Chi hơi nhíu mày, bước qua ngồi xuống mép giường, sau đó đưa tay sờ cái trán của Lâm Tố.
Trán cô quả nhiên rất nóng, thậm chí chạm vào còn có cảm giác phỏng tay.
Đào Mục Chi đặt trên đó chốc lát rồi thu tay về, rũ mắt nhìn Lâm Tố đang nằm.
Lâm Tố căng thẳng quan sát hắn, chờ hắn sờ xong lập tức thu lại sắc bén trong mắt, chỉ còn lại yếu ớt.
"Đúng không?" Lâm Tố hỏi.
"Nhiệt độ lại tăng rồi." Đào Mục Chi nói.
Hắn nói xong, Lâm Tố cảm khái nói: "Cảm đúng là phiền thật, ban ngày còn đang tốt mà đến tối đã sốt rồi."
Trong lúc cô cảm khái, Đào Mục Chi cầm chiếc nhiệt kế bên cạnh lên.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố nhanh tay nhanh mắt cướp chiếc nhiệt kế về, sau đó giấu vào trong chăn.
Đào Mục Chi: "..."
"Tôi đo rồi." Lâm Tố nói, "37.5."
Lâm Tố bịa bừa, cũng giải thích luôn nguyên nhân mình giấu nhiệt kế: "Tôi vừa mới ngậm xong, không muốn lại phải ngậm nữa đâu."
Lý do rất hợp lý, Đào Mục Chi tin rồi.
"Tôi muốn mua nhiệt kế đo ở tai thì cô lại không cho mua." Đào Mục Chi nhìn cô nói.
Lâm Tố: "..."
Lại đến rồi lại đến rồi, xảy ra chuyện đều là lỗi của cô.
Bỏ đi bỏ đi, sai thì cứ sai thôi.
Lâm Tố ho khan một tiếng, nói: "Không phải là vì tôi sợ lãng phí tiền à..."
Cô còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã lại đặt tay lên trán cô.
Lâm Tố ngây ra.
Mà lần thứ hai này không biết có phải do Lâm Tố ảo giác hay không, hình như nhiệt độ trên trán của cô đã không còn cao như lúc trước.
Đương nhiên là không cao như thế rồi.
Phương pháp dùng khăn đắp lên này cũng chỉ có thể giúp cô duy trì nhiệt độ trong một thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên kiểm tra một lần nữa thế này, chắc chắn sẽ sờ ra.
"Khụ khụ!" Lâm Tố vừa ho vừa nhân cơ hội đó tránh khỏi lòng bàn tay của Đào Mục Chi.
Ho dữ dội hai cái liền, mặt của Lâm Tố cũng đỏ lên, dáng vẻ giống như là rất khó chịu.
Lâm Tố khàn giọng phất tay, nói với Đào Mục Chi: "Tôi mệt rồi.
Anh đi lấy thuốc cho tôi đi, tôi muốn ngủ.
Chắc ngủ xong một giấc sẽ lại tốt thôi."
Bàn tay của Đào Mục Chi khựng lại giữa không trung.
Nhiệt độ cơ thể của cô lên xuống quá khác thường, ngày hôm nay vốn đã tốt lên rất nhiều rồi, còn ăn được cá và hai bát cơm, thật sự không giống như sẽ bị sốt lại nữa.
Hơn nữa nếu cứ sốt liên tục thế này cũng không tốt cho cơ thể.
"Đến bệnh viện đi." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Đến bệnh viện làm cái gì?
Lâm Tố quay đầu nhìn sang Đào Mục Chi, nghe thấy hắn nói: "Cứ tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể, vẫn là đến bệnh viện khám xem vấn đề là ở đâu."
Có thể có vấn đề gì được chứ?
Lâm Tố hơi hoảng lên, cô nói: "Vấn đề gì chứ, chỉ là cảm cúm bình thường thôi."
Nói xong, Lâm Tố còn chụp cho Đào Mục Chi một cái mũ.
"Anh đừng có mà trù ẻo tôi."
Đào Mục Chi: "..."
Chụp xong một cái mũ, Lâm Tố lại chụp thêm một cái nữa.
"Có phải anh không muốn chăm sóc tôi nên định ném tôi đến bệnh viện tự sinh tự diệt không?" Lâm Tố dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đào Mục Chi, "Rõ ràng anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi."
Bị chụp liền hai cái mũ, Đào Mục Chi nhất thời tiêu tan suy nghĩ muốn đưa cô đến bệnh viện.
Hình như cô cũng chỉ sốt vào buổi tối, ban ngày sẽ lại bình thường, sốt thì có thể uống thuốc.
Nghĩ đến đây, Đào Mục Chi không kiên trì nữa, nói: "Tôi đi lấy thuốc cho cô."
"Được nha."
-
Sau khi Đào Mục Chi rời khỏi phòng ngủ, Lâm Tố lập tức từ trong chăn vùng dậy.
Cô cầm chiếc khăn mặt vừa giấu trong chăn ra, đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ của chính mình.
Khăn mặt đã hoàn toàn lạnh ngắt, đặt trong chăn không thoải mái chút nào, mà phòng của cô trừ một chiếc giường này cũng chẳng còn cái gì cả, đến cả gầm giường cũng không có.
Cô cầm khăn mặt trong tay, cái não nho nhỏ vận hành hết công suất, trước khi Đào Mục Chi quay lại đã kịp cầm khăn quăng vào trong bồn rửa mặt.
Làm xong, Lâm Tố nhảy phốc về giường, lại quấn chăn lại.
Đào Mục Chi ra ngoài lấy thuốc cho Lâm Tố.
(*) Không bị sốt mà uống thuốc hạ sốt không tốt lắm thì phải, nên đừng ai bắt chước Tố baobei nha kkk
Uống thuốc xong, Lâm Tố tắt đèn đi ngủ.
Hai ngày nay cô ngủ rất tốt, tinh thần đặc biệt tốt.
Ốm rồi có thể khiến cơ thể cảm thấy mệt mỏi, có thể khiến người bị hành hạ bởi chứng mất ngủ có được những giấc ngủ sâu ngắn, bởi vậy xem như bị cảm rồi sốt cao đối với người bị mất ngủ cũng xem như là một chuyện tốt.
Cho Lâm Tố uống thuốc xong, Đào Mục Chi rời khỏi phòng của cô.
-
Nói là đến chăm sóc cho Lâm Tố, nhưng thật ra sau khi cho Lâm Tố đi ngủ thì Đào Mục Chi cũng không còn việc gì để làm.
Nhưng hắn cũng không đi ngủ, Lâm Tố hạ nhiệt rồi lại sốt cao, dù thế nào vẫn khiến người ta phải lo lắng.
Đào Mục Chi đi ra phòng khách, rũ mắt nhìn những cuốn tạp chí vương vãi trên đất.
Hôm qua Đào Mục Chi đã định dọn dẹp chỗ tạp chí này, nhưng nếu như dọn dẹp chúng gọn gàng lại rồi có lẽ sẽ khiến căn phòng này càng trở nên trống trải, tuy là đống tạp chí này vất bừa bộn, nhưng cũng xem như khiến căn phòng này có thêm chút hơi ấm.
Với lại, nếu như hắn thật sự động vào thì chắn chắn Lâm Tố sẽ tức giận.
Có đôi khi phong cách và bài trí của nhà ở chính là thứ phản ánh tính cách và trạng thái tâm lý của chủ nhân.
Nghĩ đến đây, Đào Mục Chi đi đến quầy rượu đặt cốc nước của Lâm Tố xuống.
Trong tủ lạnh nhà Lâm Tố toàn là rượu, nhưng đặt trên quầy bar này lại đều là nước.
Mà chỗ nước này vẫn là hôm qua Đào Mục Chi mua về, Lâm Tố bị ốm cần uống nhiều nước.
Nhà cô thiếu thốn nghiêm trọng đồ gia dụng, đồ điện cũng chẳng có bao nhiêu, máy lọc nước nóng lạnh còn không có, hôm qua Đào Mục Chi đã phải mua một cái ấm siêu tốc để về đun nước cho cô.
Nghĩ đến ấm siêu tốc, Đào Mục Chi hơi híp mắt.
Ấm siêu tốc đặt trên quầy bar đâu rồi?
Vừa nãy Đào Mục Chi lấy nước cho Lâm Tố là trực tiếp lấy từ trong bình thủy tinh.
Nước ấm trong bình thủy tinh là lúc hắn quay về đun, sau khi đổ nước vào bình xong hắn đã đặt ấm siêu tốc ở ngay bên cạnh.
Bây giờ lại không thấy ấm siêu tốc đâu, đến cả đế cũng