Quan hệ "bệnh nhân" và "bảo mẫu" của Lâm Tố và Đào Mục Chi đã kết thúc.
Lâm Tố nhìn theo Đào Mục Chi buông mình ra, rời khỏi phòng khách, rời khỏi nhà cô.
Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, đi đến cuối lối đi vào, mở cửa, đóng lại, chuỗi âm thanh vụn vặt ấy đến đây thì kết thúc.
Trong một nháy mắt đó, Lâm Tố như bị khoét ra một cái lỗ sâu hoắm.
Cô không biết vì sao bản thân lại có cảm giác này.
Có lẽ là vì lo lắng bởi phải giả bệnh rốt cuộc cũng được gỡ xuống, giống như một lời nói dỗi dẫn đến một chuỗi những lời nói dối khác, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng sau khi bị vạch trần ngược lại có một loại cảm giác được giải thoát.
Sau khi giải thoát, Lâm Tố giống như một quả bóng xì hơi mất hết sức lực.
Cô bám hai tay lên quầy bar bằng đá cẩm thạch, cúi đầu.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng, sau khi Đào Mục Chi đi rồi đến cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt bí bách.
Giữa sự yên tĩnh đến chết lặng này, theo từng ngụm không khi chạy vào khoang mũi đều mang theo thứ mùi hương rất mỏng của Đào Mục Chi.
Mùi hương trên người Đào Mục Chi giống như của một cây linh sam bị tuyết phủ, rung động mang theo lạnh giá.
Trong một nháy mắt khi chạm đến nó, hai mắt Lâm Tố chợt mở lớn.
Cô đang làm cái gì thế này?
Cô đang hụt hẫng vì Đào Mục Chi đã rời đi sao?
Lâm Tố cắn môi, nơi đó vẫn còn đọng lại dư vị từ nụ hôn vừa rồi với Đào Mục Chi.
Không đúng, cô không hụt hẫng vì Đào Mục Chi rời đi.
Chỉ là vì đánh mất niềm vui trong cuộc sống chán ngắt sa sút kia nên mới hụt hẫng, chỉ như một đứa trẻ con làm rơi mất chiếc kẹo thôi.
Nhưng trẻ con không phải chỉ có một chiếc kẹo.
Cô cũng không thể nào chỉ có một niềm vui này.
-
Sau khi Đào Mục Chi rời đi, Lâm Tố lại quay về cuộc sống thường ngày.
Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tối hôm sau, cô lái xe đến quán bar AU.
Chín giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar.
Lâm Tố đi vào trong, ngồi xuống ghế dài, châm một điếu thuốc.
Ánh đèn chớp nháy không ngừng, Lâm Tố kẹp điếu thuốc trên tay, rót một ly rượu.
Người như Lâm Tố đến quán bar đơn thuần là vì uống rượu vô cùng hiếm thấy, phần lớn người tìm đến bầu không khí sôi động cuồng nhiệt này chính là để tìm một thứ gọi là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy duyên phận.
Hoặc là một nhóm bạn nào đó tụ tập lại làm bậy.
Cách thức tự rót tự uống này của Lâm Tố đã hiếm thấy, sự xinh đẹp của cô lại càng hiếm có khó tìm hơn.
Chai rượu đặt bên bàn tay trắng như sứ của Lâm Tố còn chưa cạn đáy, một cậu thanh niên với phong cách ăn mặc phóng khoáng đã ngồi xuống bên cạnh.
"Chị gái nhỏ đi một mình hả?"
Người kia xấp xỉ tuổi cô, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra cũng là con nhà giàu.
Da trắng, mặt mũi không tệ, cũng là đối tượng có thể nhận được nhiều sự theo đuổi của các cô gái.
Cậu ta nói xong, Lâm Tố cũng không nhấc mắt lấy một cái, chỉ uống từng ngụm rượu không có mùi vị, đáp một tiếng: "Ừm."
Lâm Tố cực kỳ xinh đẹp, cô giống như môt điểm sáng rực rỡ, dù là đứng trong bóng tối cũng có thể khiến người khác cảm nhận được mị lực phát ra xung quanh.
Một mỹ nữ nóng bỏng thế này, lại như một bông hoa giả dưới ánh mặt trời, xinh đẹp nhưng không có linh hồn.
Thế nhưng đối với những tên đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì đẹp là đủ rồi.
Bị cô đáp lại một tiếng lãnh đạm như thế mà cậu ta cũng không hề tức giận, cười nói với Lâm Tố: "Một mình uống chán lắm, bên kia chúng tôi đang tổ chức tụ tập, cùng tới chơi nhé?"
Cậu ta nói xong thì vẫy tay với một dãy ghế cách đó không xa.
Thoáng nhìn qua có bảy tám người cả nam cả nữ, có lẽ đều tầm tuổi với cậu thanh niên này, chắc là một buổi tụ tập của hội những con nhà giàu.
Cậu ta vừa vẫy tay, tiếng cười lẫn lộn của cả nam và nữ bên kia lập tức vang lên.
"Đến đi, chị gái nhỏ, cùng chơi!"
"Tần thiếu đừng cứ ngồi như thế chứ, chị gái nhỏ có khi là uống say rồi, cậu phải giúp người ta qua đây."
Tiếng ồn ào còn chưa dứt, không ngừng cổ vũ người bên này.
Cậu ta khẽ cười, đúng là cũng có hơi muốn ra tay.
Nhưng mà không biết vì sao, cô gái trước mắt này rõ ràng nhìn rất nhỏ nhắn, hơi thở trên người lại mang theo nguy hiểm, khiến cậu ta không dám lại gần.
Tần thiếu càng nhìn lại càng có cảm giác không thể cầm lòng.
Tuy ở quán bar không thiếu mỹ nữ, nhưng mỹ nữ như cô thì vô cùng hiếm thấy, thậm chí có thể nói là lần đầu cậu ta gặp được.
Cậu ta cực kỳ có hứng thú với cô.
Lâm Tố từ đầu đến cuối giữ im lặng, cô đặt thuốc bên môi, một làn khói trắng mang theo hương bạc hà vấn vít trước mắt, mang theo một loại quyến rũ có độc.
Tần thiếu sắp không kiềm chế được chính mình.
Ngay khi cậu ta định mở miệng, cô rốt cuộc đã lên tiếng.
Đôi mắt hồ ly chuyển qua, hàng lông mi cong vút nhấc lên, ánh mắt đánh giá quét một lượt trên mặt Tần thiếu: "Muốn bao tôi?"
Giọng nói của cô giống hệt với khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại, ngọt ngào, còn mang theo khàn khàn bởi thuốc lá, hoàn toàn nắm cậu ta trong lòng bàn tay.
Cô đúng là một bảo vật trời cho, chỉ nói ra một câu, cổ họng Tần thiếu đã khô khốc.
Có lẽ cô cũng đã ở lâu trong cái nơi phong nguyệt này, biết được quy tắc của nơi này, trong quán bar, không ai cần giấu diếm dục vọng của chính mình, có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tần thiếu cũng đã gặp được không ít phụ nữ như thế, đa số là sau khi đi theo sẽ muốn cậu ta mua túi xách hàng hiệu xe đẹp này kia.
Loại phụ nữ này, bắt đầu đều sẽ tỏ ra ngượng ngùng xấu hố, giả vờ ngây thơ, còn nói cái gì mà muốn một tình yêu sống chết không rời, cực kỳ vô vị.
Mà cô gái ở trước mặt, thẳng thắn to gan, lại càng bắt trúng tâm can của cậu ta.
Cậu ta không khỏi nhìn cô bằng một cặp mắt khác, khẽ cười một tiếng.
"Đúng đó.
Có thể hay không?"
Tần thiếu nói xong, Lâm Tố cầm ly Whiskey lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy nói: "Đi thôi."
Tần thiếu vốn dĩ còn tưởng cô sẽ làm mình làm mẩy mấy câu, không ngờ cô lại sảng khoái đồng ý như thế.
Lâm Tố đứng lên, không khí lưu chuyển còn mang theo thoang thoảng mùi hương dâu tây ngọt ngào, chọc cho trái tim cậu ta ngứa ngáy.
Tần thiếu bước theo phía sau cô đi về phía nhóm bạn của mình.
Vừa nãy vì cách một khoảng xa nên những người ở đây không nhìn rõ được diện mạo cô.
Bây giờ khi cô đứng trước chiếc bàn dài nhìn xuống, diện mạo hoàn toàn phô bày ra trước mắt, sự xinh đẹp cũng trong nháy mắt đó chiếm lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
Những tên con trai khác ngồi trên ghế, bao gồm cả con gái, khi nhìn thấy Lâm Tố hai mắt đều mở lớn.
Có thể mời một mỹ nhân như Lâm Tố về đây, Tần thiếu không khỏi cảm thấy tự hào.
Một khắc khi Lâm Tố đồng ý, cậu ta đã tự động quy cô thành vật sở hữu của mình.
Thấy được biểu tình của nhóm bạn mình, có thể là vì muốn khoe khoang, hoặc có thể là dục vọng chiếm hữu, cũng có thể là ý muốn cảnh cáo, cậu ta khoác tay mình lên vai Lâm Tố.
"Sao không vào ngồi?" Tần thiếu giống như đang nói chuyện với bạn gái, giọng nói dịu dàng.
Thế nhưng cậu ta chỉ vừa khoác tay lên, Lâm Tố đã nhích sang bên cạnh, cánh tay của cậu ta rơi xuống.
Tần thiếu: "..."
Lâm Tố không nể mặt như thế, Tần thiếu ít nhiều đã cảm thấy mất mặt.
Nhưng lời nói tiếp theo của