Lâm Tố nhìn về phía Đào Mục Chi, đúng lúc hắn giương lên cái nụ cười xinh đẹp chết người đó khiến cô ngây ngốc cả người.
Chờ tỉnh táo lại, Lâm Tố: "..."
Cám ơn dì cái gì cơ! Ai cho anh ở lại nhà tôi ăn cơm chùa hả? Thà cứ khách sáo đi cho rồi!
Lâm Tố hơi ngọ nguậy muốn tránh ra, nhưng cánh tay của Đào Mục Chi rất khỏe, dễ dàng giữ cô lại, khiến cơ thể cô như dính sát vào lồng ngực hắn.
Lâm Tố ngọ nguậy hai cái, không những không thoát được mà ngược lại ở trong mắt mẹ cô còn giống như đang làm nũng với Đào Mục Chi hơn.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố phí công phí sức trong lòng Đào Mục Chi mấy lần, rốt cuộc từ bỏ.
Vừa nãy Đào Mục Chi nói quan hệ của bọn họ là sống chung, thật ra cũng không sai.
Họ quả thật là đang sống chung, nhưng không phải quan hệ yêu đương ở chung, mà là sống chung theo quan hệ chủ nhà và bảo mẫu.
Cô đang muốn lên tiếng nhắc nhở một câu về quan hệ của hai người với Đào Mục Chi, thì câu tiếp theo của hắn đã nói rất chuẩn xác thông tin liên quan đến vị trí của hắn trong nhà cô.
"Bình thường ở nhà đều là con nấu cơm, con có thể giúp ạ." Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa, nói xong, hắn đưa mắt nhìn Lâm Tố trong lòng, "Em đi thay quần áo đi, chúng ta đi chợ."
Lâm Tố ngây ra, cô ngẩn người nghĩ, sau khi Đào Mục Chi vào nhà cô, mỗi câu hắn nói ra đều như là sai, nhưng lại giống như không sai, trong nhất thời chính cô cũng không biết quan hệ giữa mình và hắn là thế nào nữa rồi.
Trong lúc Lâm Tố ngây người, đáy mắt Lâm Mộ Hoa đã hiện lên một tầng ý cười.
"Thật thế sao? Vậy thì cũng phải cám ơn con ngày thường đã chăm sóc cho tiểu Tố." Lâm Mộ Hoa cám ơn Đào Mục Chi xong, cười nói với Lâm Tố: "Tiểu Tố đi thay quần áo đi, chúng ta đi chợ."
Đào Mục Chi nói cô đi thay quần áo, Lâm Tố đứng im.
Nhưng mẹ xắp xếp cô làm gì, từ trước đến giờ cô luôn ngoan ngoãn nghe theo.
Hiện tại suy nghĩ của Lâm Tố đang rối thành một cục, cứ như cuộn len bị rối, nhưng tuy là rối thì cái đầu của nó vẫn nằm trên tay Lâm Tố.
Mẹ không ghét Đào Mục Chi, cũng vui vẻ tiếp đãi Đào Mục Chi.
Hơn nữa Đào Mục Chi cũng không phải là ăn cơm chùa, hắn có thể giúp đỡ nấu cơm, vậy thì cô cũng miễn cưỡng chấp nhận cho hắn ăn chùa một bữa đi vậy.
"Vâng ạ." Lâm Tố gật đầu, đi lên tầng.
-
Phòng khách tầng một chỉ còn lại Lâm Mộ Hoa và Đào Mục Chi.
Lâm Tố là mối liên kết duy nhất giữa hai người đã đi rồi, hai người lần đầu tiên gặp mặt dù thế nào cũng không tránh khỏi có hơi ngượng ngập.
Nhưng Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa đều không thuộc kiểu người dễ khiến người khác nhận ra mình đang gượng gạo.
Lâm Mộ Hoa mỉm cười với Đào Mục Chi, đi đến, nói với Đào Mục Chi.
"Con bé thay quần áo chắc phải mất một lát, không ngại thì lên tầng hai ngồi trước đi."
Lâm Mộ Hoa nhiệt tình mời, Đào Mục Chi nhìn bà ấy, cũng cười đáp: "Vâng, cám ơn dì ạ."
Nói xong, theo sau Lâm Mộ Hoa lên tầng.
Không gian ở tầng một nhỏ hơn tầng hai một chút, hơn nữa tầng hai chỉ để ở và sinh hoạt nên tầng một bình thường đều dùng để chứa đồ.
Tầng hai nhà Lâm Tố có phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ, ban công, không gian sạch sẽ ấm cúng.
Từ cầu thang đi lên là nhà ăn, đi hướng ngược lại là phòng khách.
Cạnh phòng khách có một cái cửa nhỏ dẫn ra ban công.
Nắng chiều chiếu xuống ban công, từ tấm kính lại có thể phản chiếu khung cảnh bên trong phòng khách.
Lâm Mộ Hoa mời hắn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, còn mình thì tìm gì đó trong ngăn tủ của bàn trà, vừa tìm vừa tỏ ý xin lỗi nói: "Thật ngại quá, bình thường không có khách ghé thăm nên cũng không biết là để trà ở đâu mất."
"Dì không cần khách sáo vậy đâu ạ, con uống nước được rồi." Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi vừa nói xong, Lâm Mộ Hoa còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại hắn bỗng rung lên.
Đào Mục Chi tỏ ý xin mỗi với Lâm Mộ Hoa rồi lấy điện thoại ra.
Trong tích tắc khi Đào Mục Chi thấy được tên hiển thị trên màn hình, hắn bất giác nhìn về phía Lâm Mộ Hoa.
Ánh mắt thoáng mang theo hoảng loạn, nhưng cũng rất nhanh, hắn đã nhanh chóng đè nó xuống.
Đáng tiếc là hành động nhỏ tiếp theo lại bán đứng tâm tình hiện tại của hắn, Đào Mục Chi mím chặt môi, thậm chí xương quai hàm còn hơi bạnh ra, chứng minh hắn đang cắn răng vì căng thẳng.
Đào Mục Chi chắc chắn đang hoang mang và lo lắng gì đó, mà toàn bộ những biểu hiện này là vì cuộc điện thoại trong tay.
Lâm Mộ Hoa lẳng lặng quan sát hắn.
Đào Mục Chi thì dưới ánh mắt quan sát của bà khẽ khẽ thở dài, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.
Điện thoại vẫn còn rung lên không ngừng, hắn khẽ liếm môi, nhìn sang Lâm Mộ Hoa.
"Thật ngại quá, dì..."
Khi hắn nhìn sang rồi lên tiếng, ánh mắt quan sát của Lâm Mộ Hoa rất nhanh thu về, một lần nữa trở lại là dịu dàng.
Bà hơi nhướng mày, giống như đang đợi Đào Mục Chi mở miệng trước.
Mà Đào Mục Chi còn chưa nói xong, bà giống như đã đoán được hắn định nói gì, lên tiếng: "Con có thể ra ban công."
Ban công cách phòng khách một lớp cửa kính, giống như một không gian độc lập.
Tuy là đứng đây thì trong phòng khách cũng quan sát được, nhưng nếu như hắn nhỏ giọng nói chuyện thì người ngồi trong phòng khách sẽ không nghe thấy.
Lâm Mộ Hoa nói vậy, ánh mắt căng thẳng của Đào Mục Chi mới thoáng giãn ra.
Hắn khẽ gật đầu với Lâm Mộ Hoa, nói một tiếng có lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
Đào Mục Chi đứng lên, còn chưa ra đến ban công đã ấn nghe.
Hắn vừa ấn nghe, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ.
"Anh đang ở đâu thế?"
Giọng nói này rất chuẩn xác truyền vào tai Lâm Mộ Hoa đang tiếp tục tìm trà trong phòng khách, giây tiếp theo, Đào Mục Chi đóng cửa ban công, chặn lại tiếng nói chuyện của hắn với người trong phòng khách.
Lâm Mộ Hoa nhìn chằm chằm ngăn tủ trống rỗng, hàng lông mi khẽ nhấc, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
-
Đào Mục Chi đứng ngoài ban công, sau khi ấn nghe thì đặt điện thoại ở bên tai.
Đầu bên kia không biết nói gì, chốc chốc lại thấy Đào Mục Chi đáp lại.
"Anh đang đi công tác."
"Đương nhiên là không muốn, nhưng mà bị sắp xếp đi rồi nên cũng không có cách nào khác."
"Dĩ nhiên anh muốn ở bên cạnh em, không dễ gì mới có ngày nghỉ, xin lỗi em."
"Được chứ.
Để ba mẹ anh đi cùng em, có thể lựa chọn đến khi nào ưng ý thì thôi.
Ngày cưới đã định xong rồi, anh thế nào cũng được, đều theo ý em."
"Chú rể không thể xem trước rồi, em có thể cho bạn bè xem, em mặc gì cũng đẹp mà."
"Anh có thể làm gì chứ? Sao có thể tìm đến cô gái khác được, anh yêu em nhất mà."
"Anh muốn chạy cũng không được đâu, Nguyên Đán chúng ta kết hôn rồi."
Đào Mục Chi đứng bên cạnh cánh cửa kính, hình ảnh của hắn phản chiếu trên tấm kính.
Hắn cầm điện thoại áp bên tai, nhưng không biết tiếng nói chuyện ở đầu bên kia đã không còn từ lúc nào.
Nhưng dù là vậy thì hắn vẫn cầm điện thoại, bình tĩnh nói chuyện.
Vừa rồi khi ấn nghe, hắn đã tính toán để một câu nói kia vừa vặn rơi vào phòng khách.
Chờ cửa ban công đóng lại, ngăn cách giữa vị trí hắn đứng và phòng khách, hắn im lặng một lát, cho đến khi một cánh cửa sổ bằng kính phía khác hơi hé ra, hắn mới bắt đầu "cuộc điện thoại" với đầu bên kia.
Lượng thông tin trong "cuộc điện thoại" này vô cùng phong phú, hàm ý trong đó cũng dễ nắm bắt, gần như là chỉ bằng vài câu đối thoại đơn giản đã có thể truyền lại hoàn chỉnh nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại với bóng dáng của người đứng sau cánh cửa kia.
Đến khi hắn nói xong chuyện "kết hôn", cái bóng trên cửa sổ bằng kính mới như là đã nắm được toàn bộ tình hình, nhẹ nhàng mà bí mật đóng cửa lại.
Đào Mục Chi vẫn còn cầm điện thoại, trong mắt thu vào ánh sáng chiều tà nơi cuối chân trời.
-
Lần này Lâm Tố thay quần áo đúng là có hơi lâu.
Cô cũng không muốn mất thời gian vào việc suy nghĩ, chỉ là sau khi về phòng, cô cứ đau đầu suy nghĩ mãi những lời vừa rồi Đào Mục Chi nói với mẹ mình là như thế nào.
Ý tứ bên ngoài của những lời nói đó giống như không bới móc được chỗ sai.
Đúng là hai người họ đang sống chung, cũng đúng là hắn đang chăm sóc cho cô.
Nhưng mà nếu nói lời thế này với người lớn trong nhà, vậy thì người lớn chắc chắn sẽ hiểu nhầm Đào Mục Chi là người yêu của cô, hơn nữa còn phát triển đến mức sống chung rất hợp nhau rồi.
Bởi vì dù sao trong nhà đều là hắn chăm sóc cho cô.
Mà sau khi nghĩ đến tầng quan hệ này, Lâm Tố không những không nghĩ đến việc phải giải thích ra sao, mà còn tự động nhập vai vào thân phận người yêu của Đào Mục Chi.
Hiện tại, cô thậm chí sinh ra tự ti với sắc đẹp của mình.
Cô tìm trong phòng một hồi lâu, tìm mãi mà không thấy bộ ưng ý nhất.
Tìm nửa ngày, Lâm Tố cuối cùng cũng tìm được một cái chân váy màu đen dài đến đầu gối và một chiếc áo len không cổ màu xám nhạt.
Cô thay quần áo vào, đến trước gương ngắm nghía.
Lâm Tố xinh đẹp rạng rỡ, dáng người cũng rất không tệ.
Tuy là không cao đến mét bảy, nhưng tỷ lệ cơ thể lại ổn áp, chân váy