Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng nhau bê tạp chí và ảnh trong nhà đi xuống tầng.
Máy thu gom tự động ở ngay gần tòa nhà Lâm Tố ở, Đào Mục Chi đưa Lâm Tố qua đó, đặt tạp chí và ảnh chụp xuống đất.
Đặt xong đứng lên, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố đang có cảm giác vô cùng mới mẻ hiếu kỳ nhìn ngó cái máy, nói: "Cô ở đây bỏ đồ vào đi, tôi quay về bê chỗ còn lại xuống."
Hai người họ đi một chuyến cũng chỉ có thể bê hai chồng, ở nhà còn bốn chồng nữa cần phải bê xuống.
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố quay đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu: "Ồ."
Đào Mục Chi đi rồi, Lâm Tố tiếp tục ngó nghiêng cái máy này.
Nếu hôm nay Đào Mục Chi không đưa cô đến đây thì có lẽ Lâm Tố cũng sẽ không biết ở ngay trong khu mình ở có thứ thú vị như thế.
Điều đó cũng có nghĩa là cô chắc chắn chưa bao giờ dùng qua nó.
Nhưng mà Lâm Tố đáng yêu chứ không có đần, thao tác trên máy này khá đơn giản, cô chỉ cần làm lần lượt từng bước theo hướng dẫn là được rồi.
Lâm Tố làm một lần là quen tay.
Lâm Tố dựa theo hướng dẫn thao tác hiện trên màn hình, đầu tiên là dùng wexin đăng ký tài khoản, sau đó chọn tên món đồ sẽ thả vào, chọn mục giấy bìa xong, cái miệng thùng "ù ù" mở ra.
Lâm Tố bước lên bậc, thò đầu nhìn vào trong.
Miệng thùng mở ra khá rộng, bên trong được bọc bằng một cái túi màu xanh lá cây.
Sau khi đồ được thả xuống sẽ chính xác rơi vào chiếc túi vải màu xanh này, chờ khi nào túi đầy sẽ có người có người đến xử lý.
Tiện lợi ghê! Lâm Tố vừa cảm thấy mới mẻ vừa thấy chơi khá vui, nghĩ đến đây, Lâm Tố rụt đầu về, bắt đầu thả đồ vào trong.
-
Lâm Tố là phú bà, cô có rất nhiều tiền, vung tay một cái là có thể mua về cái đệm năm vạn tám, sô pha ở nhà còn đặt một cái hộp đá quý.
Nhưng dù thế thì hiện tại Lâm Tố vẫn đang nhìn chằm chằm con số đang không ngừng tăng lên trên màn hình, căng thẳng chờ đợi nó tăng thành ba chữ số.
Quen biết với cái máy tự động thu gom này, Lâm Tố không chỉ học được bài học cần cù tiết kiệm, bảo vệ môi trường, còn biết thêm một niềm vui tích tiểu thành đại.
Mỗi lần cô cho thêm một cuốn tạp chí hay tập ảnh vào, con số trên màn hình sẽ theo đó tăng lên, Lâm Tố cảm thấy mình cần phải chụp thêm vài cái bìa tạp chí, mang về thêm vài cuốn tạp chí nữa.
Trong lúc Lâm Tố đang nhìn chằm chằm con số đang chạy trên màn hình, Đào Mục Chi đặt chồng tạp chí cuối cùng xuống.
Thả vào xong, Đào Mục Chi ấn nút đóng cửa, chờ bên trong tự động cân số cân nặng cuối cùng của chỗ tạp chí và ảnh chụp này.
Xong xuôi, Đào Mục Chi cầm khăn giấy lau qua mấy ngón tay, hỏi Lâm Tố đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
"Sao rồi?"
Lâm Tố ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.
"105.2."
(*) khoảng 500k tiền Việt, bán được chừng này đủ biết Tố tích bao nhiêu tạp chí trong nhà rồi đấy:)))
Đọc số tiền xong, Lâm Tố cầm điện thoại ở ngay ngoài đường nhảy nhót điên cuồng: "A a a a vượt một trăm tệ rồi! Bán được nhiều tiền quá trời! A a a a a! Đào Mục Chi, lát nữa tôi sẽ mua cho anh bộ quét dọn đắt nhất!"
Đào Mục Chi: "..."
"Cám ơn." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố cực kỳ vui vẻ, nhận được lời cám ơn của Đào Mục Chi, cô nghiêng đầu, giọng nói như chim hót: "Không có chi~"
Nói xong, Lâm Tố cười ha ha vô cùng sảng khoái, ôm cánh tay Đào Mục Chi kéo hắn đi.
"Đi đi đi! Đi tiêu tiền!"
Đào Mục Chi bị Lâm Tố đang chìm trong vui sướng bước chân như bay kéo đi, đôi mắt cô sáng rực mang theo kích động.
Nhìn dáng vẻ này của cô, người không biết còn tưởng cô kiếm được nhiều tiền lắm.
Nhưng mà dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể có được niềm vui như hiện tại Lâm Tố đang có.
Hơn nữa niềm vui này là bán "khổ sở" của cô thu về.
Đào Mục Chi nhìn một Lâm Tố như cô bé học sinh tiểu học đang được đi mua quà vặt, theo cô bước về phía trước, khóe môi cũng khẽ cong lên.
-
Tối nay hai người họ ra ngoài chỉ có hai mục đích.
Một là bán tạp chí, hai là dùng tiền bán tạp chí mua bộ dụng cụ quét dọn.
Kế hoạch vốn chỉ có thế, mục tiêu cũng cực kỳ rõ ràng, nhưng đi một lát, mục đích của họ hình như lại nhiều thêm vài cái nữa.
Nhà của Lâm Tố ở một tiểu khu cho người giàu, bình thường ngoài đường vốn khá vắng vẻ.
Nhưng thời gian gần đây có một trung tâm thương mại mới khai trương, thu hút khá nhiều người ghé thăm.
Người đông thì như một lẽ tất yếu, sẽ hình thành chợ đêm.
Lâm Tố vừa ra khỏi cổng, đối diện chính là siêu thị, nhưng cô lại nhìn thấy ánh đèn sáng trưng rực rỡ đủ sắc màu bên kia chợ đêm, bèn kéo tay Đào Mục Chi chuyển hướng đi về phía đó.
Chợ đêm này ở ngay trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, ban đêm ở đây sẽ bật đèn, bốn phía xung quanh đài phun nước có vòng ngựa gỗ đu quay, có xe ô tô trẻ em cho thuê, rất nhiều người mang con cái đến đây chơi.
Mà chợ đêm cũng vốn là sinh ra để phục vụ cho nhu cầu giải trí của trẻ nhỏ.
Trong chợ cũng có người bán hoa, có người vẽ tranh chân dung, còn có phi tiêu, đều khá vui.
Mà Lâm Tố không hề bị những thứ này hấp dẫn, cô đi qua những dãy sạp hàng này, đến trước một cái sạp bắt cá mới dừng lại rồi ngồi xuống.
Loại sạp bắt cá này rất phổ biến ở chợ đêm.
Một cái thùng nhựa, bên trong thả cá cá vàng, ngẫu nhiên còn có mấy con rùa nho nhỏ.
Chỉ cần đưa cho chủ sạp tiền thì họ sẽ đưa lại một chiếc lưới bắt cá làm bằng giấy, dùng chiếc lưới đó bắt cá.
Thả lưới bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần lưới còn dùng được thì bắt được bao nhiêu được lấy bấy nhiêu.
Thứ này cũng xem là một loại cá cược.
Hôm nay Lâm Tố chơi bài đặt cược là phỉ thúy, bây giờ đã đổi thành chơi thả lưới bắt cá mười tệ một lần.
Chủ sạp nhìn cô gái trẻ ngồi trước sạp mình, cũng đã thấy được Đào Mục Chi đứng đằng sau.
Loại trò chơi cho trẻ nhỏ này ngoại trừ có trẻ con thích thì những cặp yêu nhau cũng rất thích chơi.
Chủ sạp nhìn Đào Mục Chi một cái, cười ha ha nói với Lâm Tố: "Cô bé, muốn chơi thử không?"
"Bao nhiêu tiền một lượt?" Lâm Tố quả nhiên đã bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn chủ sạp hỏi.
"Mười tệ, rất hời đó, thả lưới bao nhiêu lần cũng được." Chủ sạp nói xong thì đưa lưới cho Lâm Tố.
Chiếc lưới nhỏ này được làm khá đơn giản, thứ giấy này cho vào nước vài lần là mủn, nói thích thả bao nhiêu lần thì thả bấy nhiêu cũng chỉ là lời vô dụng.
Nhưng mà Lâm Tố cũng nghĩ.
Võ công thiên hạ, cốt là nhanh gọn lẹ.
Cô cầm cái lưới nhỏ này, chỉ cần động tác như vũ bão, nhân lúc cá còn chưa kịp phản ứng thật nhanh vớt nó lên thì lo gì không bắt được?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Wexin hay là tiền mặt?"
-
Lâm Tố trả tiền, cầm cái lưới nhỏ bắt đầu bắt cá.
Lâm Tố thích thú nhìn cá bơi đầy một thùng.
Bây giờ cô cứ như là rơi vào cái hố của đồng tiền, mười tệ, lấy được bao nhiêu thì lấy, vậy thì cô chắc chắn phải lấy nhiều hơn mười tệ rồi.
Lâm Tố tập trung tinh thần, cân nhắc suy tính thật kỹ, sau khi xác định được nơi tập trung cá đông nhất, cô theo đúng tiêu chí ban đầu vạch ra "vững - chuẩn - dứt khoát", hướng đến nơi tập trung đông nhất thả lưới.
Lưới bắt cá đi vào nước, đám cá nhỏ phát hiện ra tiếng động lập tức tản ra bốn phía, so với ban đầu đã thưa thớt hẳn, chỉ còn vài mống.
Tuy là vậy thì trong lưới của Lâm Tố vẫn còn tám con cá vàng nhỏ.
Cá đã vào lưới, Lâm Tố hai mắt sáng rực, mang theo trái tim vô cùng kiên quyết kéo lưới lên.
"Ông chủ, con cá này bỏ vào đâu đây..."
"Tõm..."
Lâm Tố còn chưa dứt lời, mấy tiếng tõm nho nhỏ vang lên, Lâm Tố cúi đầu xuống, phát hiện mấy con cá nhỏ vừa rồi đã nhảy về nước.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố ngẩn ra ba giây, trong vòng ba giây này, biểu tình trên mặt ông chủ còn không thay đổi lấy một cái, vẫn tươi cười như con mèo gọi thần tài.
Những cảnh như thế này ông ấy đã nhìn nhiều lắm, cũng không thấy có gì kỳ lạ nữa rồi.
Thấy Lâm Tố cầm lưới bắt cá hết nhìn bên trên lại nhìn xuống dưới, ông chủ cười tủm tỉm giải đáp câu hỏi cô chưa hỏi xong.
"Đến lúc đó sẽ dùng túi nhựa đựng tạm, về nhà thì lấy một cái chai cho vào.
Ôi, mấy con cá này của chú đều là giống tốt, cô bé xem, màu sắc thì sáng, nhìn cũng rất đẹp, lớn lên sẽ càng sáng bóng hơn nữa.
Bắt mấy con về, nuôi trong nhà chắc chắn sẽ khiến tâm trạng mỗi ngày đều vui vẻ."
Ông chủ khen cá nhà mình xong, vừa cười vừa nhìn Lâm Tố nói: "Cô bé có muốn thử thêm một lần không?"
Lâm Tố: "..."
Những lời vừa rồi của ông chủ thật ra đều không lọt được vào tai Lâm Tố.
Cô không quan tâm cá có tốt hay không, cô chỉ quan tâm cô có bắt được cá hay không.
Vừa nãy mấy con cá này rõ ràng đều đã nằm trong lưới rồi, thế nào lúc cầm lên lại lọt hết xuống dưới.
"Tõm" một cái, một con cũng không ở lại.
Lòng hiếu thắng của Lâm Tố một lần nữa bị kéo lên rồi!
"Thanh toán đi." Lâm Tố đưa điện thoại ra trước thanh toán mười tệ, tiếp tục cầm lưới bắt cá.
Cô cảm thấy trò bắt cá như thế này không chỉ cần sự thông minh mà còn cần phải tích lũy kinh nghiệm.
Ví như lần này, cô đã biết lúc bắt cá đúng là phải nhanh, nhưng lúc kéo lưới lên nhất định phải chậm.
Nếu không cái lưới bằng giấy này lúc nào cũng có thể mủn ra, cá có thể thoát hết ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại nín thở ngưng thần, căng thẳng đến mức phải len lén nuốt ực một cái.
Lâm Tố cầm lưới tìm được vị trí có nhiều cá nhất thả xuống, có được khoảng bảy tám con nằm trong phạm vi của lưới rồi, Lâm Tố mở to hai mắt không chớp