Art: [email protected]遇见逆水寒
Chương 59: Đi dạo
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Kết thúc một trận chí chóe, Đào Mục Chi rời nhà đi làm.
Đào Mục Chi vừa đi, căn nhà náo nhiệt lập tức trở thành một cái xác rỗng.
Lâm Tố ở trong phòng khách ngắm nghía độc đinh thêm một lúc, sau đó cũng sấy tóc, thay quần áo đến studio.
Mấy ngày nay lịch trình của Lâm Tố đều kín mít, buổi sáng kín mít, đến chiều cũng kín mít.
Cô hoàn thành công việc sớm, đúng bốn giờ lái xe đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa, Lâm Tố điều hòa lại hơi thở, sau đó đưa tay gõ cửa.
Tiếng của Uông Giai Hoa từ trong phòng truyền ra: "Mời vào."
Lâm Tố đẩy cửa bước vào.
Cô đứng ở cửa, lên tiếng chào: "Giáo sư Uông."
So với hôm trước, hôm nay sắc mặt của Lâm Tố đã tốt hơn nhiều.
Đôi mắt sáng ngời có thần, trên người không có vẻ gì giống như đang mệt mỏi, da dẻ mịn màng hồng nhuận, có thể thấy hai ngày nay ngủ nghỉ đều rất tốt.
"Lại đi leo núi hả?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tố, Uông Giai Hoa cười hỏi.
Uông Giai Hoa bắt đầu bằng chủ đề leo núi, Lâm Tố cũng hơi thả lỏng, đáp: "Vâng.
Ngay ở công viên gần nhà ạ, sáng nay đi."
"Không ngờ bác sĩ Đào lại giúp cháu luyện ra được sở thích này." Uông Giai Hoa cười nói.
Lâm Tố: "..."
Không phải hắn luyện cho cô sở thích này, mà là hắn cùng cô đi thực hiện cái sở thích này.
"Leo núi vui không?" Uông Giai Hoa vẫn còn tiếp tục chủ đề leo núi.
Lâm Tố hồi phục tinh thần: "Thật ra vẫn khá mệt.
Nhưng mà lúc lên đến đỉnh núi, tầm nhìn rộng mở, thấy được cảnh sắc dưới núi thì sẽ không thấy mệt nữa."
"Leo núi có thể khiến đầu óc thoáng đãng, cũng có thể giúp suy nghĩ được khai thông.
Nếu như cả ngày cháu quanh quẩn trong nhà, trong lòng nếu như có chuyện gì đó thì cháu sẽ chỉ mãi nghĩ về nó, cứ thế, nó sẽ được phóng đại lên vô số lần, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy đầu óc.
Nhưng nếu như cháu đi leo núi, để cho nhiều sự vật sự việc đi vào đầu hơn, có mặt trời mọc, có gió thổi trong rừng, còn có chú chim non bay lượn trên không trung, tất cả những thứ này đều sẽ làm phân tán suy nghĩ trong đầu cháu, sau đó, những chuyện bị đặt trong lòng sẽ không còn chiếm quá nhiều không gian nữa." Uông Giai Hoa nói.
Tuy núi là Lâm Tố leo, nhưng mà Uông Giai Hoa đã hoàn toàn nói chính xác những gì Lâm Tố cảm nhận được, cô đồng ý đến mức gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng đó đúng đó."
Uông Giai Hoa nhìn dáng vẻ đồng quan điểm với mình của cô, khẽ nở một nụ cười, sau đó mới nhận ra Lâm Tố còn chưa ngồi.
Bà đưa mắt đến chiếc ghế ở đối diện mình, cười nói: "Ngồi đi."
Lâm Tố hiện tại đã hoàn toàn thả lỏng, nghe Uông Giai Hoa nói vậy thì ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
Uông Giai Hoa quan sát sắc mặt của cô, hỏi: "Có chuyện gì mới xảy ra gần đây muốn chia sẻ với tôi không?"
Buổi chẩn liệu của hai người đều bắt đầu từ những câu chuyện tán gẫu, trong quá trình đó Lâm Tố đều là người nói nhiều hơn.
Uông Giai Hoa hỏi xong, Lâm Tố lập tức kể cho bà nghe một thay đổi nhỏ trong nhà mình.
"Tôi đang nuôi một con cá." Lâm Tố nói, hai mắt sáng lấp lánh.
Uông Giai Hoa cũng bị sự vui vẻ này của cô nhiễm sang, cười hỏi: "Ồ? Cá gì thế?"
"Là cá nhỏ bắt được lúc chơi trò tung lưới bắt cá trong chợ đêm." Lâm Tố nói, "Tôi thả lưới ba lần mới bắt được một con duy nhất."
Nói đến đây, Lâm Tố hơi xấu hổ.
Uông Giai Hoa nghe vậy thì giống như cũng nhớ ra gì đó, bà nói: "Tôi cũng từng đưa con gái đi chơi, lúc đó con bé thả mấy lần đều không bắt được, cuối cùng mua cho con bé hai con bên ngoài, nhưng con bé lại không thích.
Vẫn là tự mình bắt được sẽ vui hơn, có cảm giác gặt hái thành công."
Lâm Tố lại gật đầu lia lịa.
Uông Giai Hoa lại bị dáng vẻ của cô làm cho phì cười, hỏi: "Cá thế nào rồi?"
Nhắc đến nuôi cá, Lâm Tố lại bắt đầu một chuỗi tràng giang đại hải.
"Tốt lắm.
Mua một cái bể cá, bên trong có máy bơm dưỡng khí, chỉ cần đúng giờ cho ăn là được." Nhắc đến cho ăn, Lâm Tố nhăn cái mũi, nói: "Nhưng mà không thể cho ăn nhiều, ăn nhiều nó sẽ bị bội thực mà chết."
"Đúng rồi, đúng là không thể cho cá ăn quá nhiều." Uông Giai Hoa cười theo cô, lại hỏi: "Cũng chỉ có một con cá, cháu mua bể cá thế nào cho nó?"
Uông Giai Hoa hỏi xong, Lâm Tố nói: "Loại lớn nhất."
Cô nói xong, biểu tình của Uông Giai Hoa rõ ràng là hơi ngạc nhiên, Lâm Tố bèn khoa tay múa chân mô tả cho bà tưởng tượng được cái bể cá nhà mình, chiều dài bằng hai cánh tay cô dang rộng.
"Dài thế này.
Rồi thì bên trong rất xa hoa, có san hô, núi giả, đá cuội, rất đẹp."
Lâm Tố hăng hái giới thiệu bể cá nhà mình, Uông Giai Hoa ngồi đối diện lắng nghe, cô nói xong, bà hỏi: "Cá nhỏ thả vào đó có tìm được không?"
Lâm Tố: "...".
đam mỹ hài
Ồ.
Hóa ra vấn đề này không chỉ có Đào Mục Chi lo lắng, mà ai cũng sẽ thấy là một vấn đề cần suy ngẫm.
Lúc đầu Đào Mục Chi bảo cô mua một cái bể nhỏ, cô còn cho là Đào Mục Chi không tin tưởng cô, cảm thấy cô không thể nuôi dưỡng được độc đinh nhà mình.
Hắn đúng là cảm thấy mua bể cá lớn thả độc đinh vào đó sẽ không thể tìm thấy.
Hơn nữa lúc đổi nước, không cẩn thận khéo sẽ xả luôn cả độc đinh đi mất.
Lâm Tố: "..."
Xem ra câu hỏi này của Uông Giai Hoa đã hỏi khó Lâm Tố rồi.
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Uông Giai Hoa nhớ lại dáng vẻ vừa rồi khi cô miêu tả độ lớn của cái bể cá nhà mình, cười cười hỏi: "Cái bể cá lớn như thế, chắc là tốn tiền lắm nhỉ?"
Lâm Tố còn đang nghĩ về cái bể cá, nghe Uông Giai Hoa hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn bà, đáp: "Thật ra cũng không đến nỗi, một vạn tám."
Uông Giai Hoa có hơi không nói nên lời: "Một vạn tám, vì nuôi một con cá?"
Lâm Tố: "...!Đúng ạ."
Có hơi phô trương lãng phí hả? Nhưng mà cô cũng chỉ có một độc đinh là nó, đương nhiên là muốn cho nó điều kiện sống tốt nhất rồi.
"Xem ra cháu rất thích con cá này." Không đợi cô giải thích, Uông Giai Hoa đã nói.
Lâm Tố cứ như tìm được tri kỷ, liên tục gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ, vì rất thích nên mới muốn mua cho nó cái bể tốt nhất."
"Vì sao?" Uông Giai Hoa lại hỏi.
Lâm Tố: "..."
Còn có thể là vì sao? Là vì cô thích nó đó.
Uông Giai Hoa cũng không để ý khuôn mặt nghệt ra của cô, bà nhìn cô,