Art: Weibo @族长夫人
Chương 61.2: Đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng ấm áp
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố ôm cái sừng của con ngựa gỗ, hồn đã trôi dạt tận đâu đâu.
Đào Mục Chi ngồi ở con ngựa bên cạnh, đối với Lâm Tố, vòng xoay ngựa gỗ có thể làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của cô, nhưng với Đào Mục Chi thì có hơi chật vật.
Chân hắn quá dài, dù ngựa gỗ có đi lên thì mũi chân hắn vẫn chạm đất.
Nhìn thấy Lâm Tố hồn bay lên mây, Đào Mục Chi nhìn cô hỏi một câu: "Chơi không vui hả?"
Lâm Tố nhờ một câu nói này của Đào Mục Chi phục hồi tinh thần, cô nhìn Đào Mục Chi, nhớ lại chuyện mình vừa nghĩ đến.
Cô nhìn Đào Mục Chi một cái, gật đầu nói: "Tôi muốn đi xuống."
Đào Mục Chi dùng lực tựa ở mũi chân bước xuống, một giây khi vừa đứng vững, cổ hắn chợt có một cánh tay vòng qua ôm lấy, mang theo mùi hương thoang thoảng ập vào khoang mũi.
Lâm Tố dựa vào lực ở cánh tay, từ ngựa gỗ trượt xuống.
Bởi vì vòng xoay vẫn còn tiếp tục chuyển động nên cô sợ mình sẽ ngã xuống, cánh tay ôm chặt hắn hơn.
Sau đó, cả người cô trượt xuống, hai chân quặp lấy cơ thể của người đàn ông, trọng lượng cơ thể treo hết lên người hắn, đến cả hơi thở cũng quấn quýt tại một chỗ.
Đào Mục Chi rất nhanh hồi thần, nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, vững vàng đỡ lấy cô.
Lâm Tố lúc này mới buông lỏng lực ở cánh tay, mềm mại nằm trong lòng hắn.
Đào Mục Chi bế Lâm Tố đi ra khỏi vòng xoay ngựa gỗ.
Hai người đi đến chỗ đất bằng, Đào Mục Chi thả tay muốn đặt Lâm Tố đứng xuống.
Mà Lâm Tố lại không chú ý đến điều đó, trượt xuống một tí, lại trượt xuống một tí, giây tiếp theo, Lâm Tố đã như con khỉ quặp lấy cái thân cây là hắn.
Đào Mục Chi: "..."
Bởi vì hắn đã thả tay nên cánh tay ở cổ thoáng phải dùng sức hơn đôi chút, Đào Mục Chi sợ cô đuối sức không chống đỡ được lâu, đành một lần nữa ôm lấy cô.
Cơ thể Lâm Tố theo đà áp lên trước, cằm gác trên bả vai hắn.
"Chơi một vòng ngựa gỗ đã mệt rồi?" Đào Mục Chi nhìn xuống Lâm Tố trong lòng, hỏi.
Từ vòng xoay ngựa gỗ vẫn còn tiếp tục phát ra tiếng nhạc thiếu nhi, Lâm Tố nghe cái giọng điệu như đang dỗ con này của Đào Mục Chi: "..."
Tuy là có mấy giây xấu hổ như thế, nhưng Lâm Tố rất nhanh lại ôm chặt hắn.
Trái tim Lâm Tố quả nhiên lại bắt đầu đập loạn, cô cảm nhận nhịp đập này, quả nhiên không quá lâu sau nó đã ổn định về rồi.
Lâm Tố khẽ nhíu mày.
Cô biết mình có lòng tham.
Nhất là lòng tham với những gì thuộc về Đào Mục Chi.
Lúc bắt đầu cô còn mặt đỏ tim đập với những lần tiếp xúc thân mật giữa mình và Đào Mục Chi.
Nhưng mà hiện tại, khi cô đã bị cảm giác này mê hoặc, hơn nữa muốn bắt giữ nó, nhưng mà thời gian mà Đào Mục Chi có thể mang đến cảm giác đó cho cô càng ngày càng mỏng, cũng càng lúc càng ngắn ngủi.
Lâm Tố chưa từng từ bỏ theo đuổi những đam mê kích thích.
Giống như say rượu hút thuốc, theo đuổi cay siêu cấp, hiện tại là đang theo đuổi kích thích mà Đào Mục Chi mang đến cho cô.
Lâm Tố như một con nghiện không có cách nào đạt được thỏa mãn, mà con người khi đang ở những lúc như thế này sẽ rất dễ nói ra những lời chưa kịp thông qua não bộ xử lý.
Ví như hiện tại.
"Đào Mục Chi, buổi chẩn liệu hôm nay của tôi rất tốt.".
Google ngay trang ( T R Ù M T R U Y Ệ Л.
VИ )
Đào Mục Chi hỏi cô một câu kia, Lâm Tố không trả lời mà nói ra câu này.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, như một đứa nhỏ kể cho hắn nghe những cố gắng ngày hôm nay đã làm được.
Đào Mục Chi nghe thấy, trái tim cũng như được đặt trên một lớp lông cừu mềm mại.
"Ừm." Đào Mục Chi cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.
Lâm Tố áp má vào bả vai hắn, tầm mắt hướng về phía vòng đu quay cao tít đằng xa, giọng nói rất nhẹ.
"Vậy hôm nay chúng ta đã gần hơn thêm được chút nào chưa?"
Lâm Tố nghiêng đầu gối trên hõm vai hắn, cái gáy gần sát với cổ hắn, môi ở ngay bên bả vai hắn.
Đào Mục Chi cảm giác được hơi thở phả lên vai, biết cô đang nói chuyện, nhưng lại không nghe thấy cô vừa nói gì.
Đào Mục Chi nghiêng đầu đưa tai đến gần, vô tình giống như đầu hai người đang đụng vào nhau, hỏi cô.
"Sao cơ?"
Lâm Tố cảm giác được sức nặng đặt trên đầu mình, lại nghe thấy câu hỏi của Đào Mục Chi.
Lâm Tố: "..."
Cô vừa nãy rõ ràng đã nói rồi! Hắn chắc chắn là giả vờ không nghe thấy!
Lâm Tố vừa thẹn vừa tức, cô rụt đầu về.
Như thoáng cái tỉnh khỏi mộng, cơ thể treo trên người Đào Mục Chi cũng động đậy.
"Bỏ đi bỏ đi.
Tôi muốn đi xuống!"
Lâm Tố như một đứa nhỏ giận dỗi quẫy loạn trong lòng hắn, Đào Mục Chi nhìn thấy biểu tình của cô, cánh tay ôm lấy cô khẽ thả lỏng.
Lâm Tố vững vàng đứng xuống, ngước đầu nhìn hắn.
Nhìn xong, sự chú ý của Lâm Tố nhanh như chớp thay đổi, cô chỉ vòng đu quay cao tít ở đằng xa, nói.
"Chúng ta chơi cái đó đi!"
Trong lúc nói ra câu này, Lâm Tố cũng đã bước nhanh về phía vòng đu quay.
Bên trong công viên trò chơi rực rỡ ánh đèn, có cây cối và vòng đu quay khổng lồ làm nền, bóng lưng của Lâm Tố càng trở nên nhỏ bé yếu đuối.
Đào Mục Chi đứng tại chỗ nhìn theo Lâm Tố dần đi xa, sau đó cất bước đuổi theo.
-
Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi lên vòng đu quay.
Vòng đu quay chậm rãi di chuyển, chầm chậm đi lên, Lâm Tố ngồi trong khoang, xung quanh là lớp kính trong suốt.
Lâm Tố nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A, cảm thấy chắc chắn mình có bệnh.
Cô cảm thấy bản thân tám phần là có khuynh hướng chịu ngược.
Muốn trong lòng thông thoáng, tầm nhìn trống trải, leo núi cái gì chứ, vòng đu quay không tốt à? Chẳng những có được tầm nhìn càng trống trải hơn so với đứng trên đỉnh núi nhỏ, còn không phải leo trèo mệt xác, chỉ cần ngồi lên đó, muốn trống trải thế nào thì trống trải thế đó.
Lâm Tố càng nghĩ càng thấy lỗ vốn, cô thế mà leo núi lâu như thế rồi mới nghĩ ra cái vòng đu quay này.
Lâm Tố dán mặt lên tấm kính, nhìn xuống cảnh đêm của thành phố, thuận tiện nói với Đào Mục Chi ngồi bên cạnh.
"Sau này tôi không đi leo núi nữa, lúc nghĩ không thông tôi sẽ đến đây."
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Tố từ phản chiếu trên tấm kính thấy được Đào Mục Chi nhìn về phía mình, Lâm Tố bất tri bất giác phát hiện ra lời nói của mình còn mang theo hàm ý khác.
Cô vội quay đầu, giải thích với Đào Mục Chi: "Không phải, anh đừng hiểu nhầm, tôi nói nghĩ không thông