Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Buổi họp kết thúc, Tề Đồ rời khỏi, buổi quay phim cũng chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tố tham gia vào quá trình quay phim, nói thật thì cô vẫn có hơi áp lực.
Trong quá trình quay, áp lực của đạo diễn có thể vô tình truyền sang cho cả phim trường.
Bởi thế nên trong quá trình này, bầu không khí của phim trường luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Mỗi người trong tổ phim đều luôn trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, giống như một cái ốc vít, sợ lúc Lâm Tố muốn lấy ốc vít vặn vào lại không thấy đâu, nổi xung lên mắng bọn họ một trận.
Mà trên thực tế, phương thức và thái độ làm việc đó cực kỳ có lợi cho công việc.
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều từng làm cho các tổ phim, năng lực ứng biến rất tốt, tuy Lâm Tố là người mới, nhưng năng lực và thiên phú của cô đều vượt trội đến mức dù biết trước nhưng vẫn khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.
Con người thì đều hâm mộ kẻ có thực lực.
Thực lực cũng là công cụ lãnh đạo hữu hiệu nhất để thu phục lòng người, đối với sự sắp xếp của Lâm Tố, toàn bộ người trong tổ phim đều nhất nhất làm theo, quá trình quay phim vì thế mà cũng trở nên cực kỳ suôn sẻ thuận lợi.
Lâm Tố đứng sau máy quay phim, ánh mắt của cô dán chặt trên màn hình, xây dựng hình ảnh chỉnh thể trên ống kính, và sửa chữa lại một vài chi tiết miêu tả nhỏ trong hình ảnh.
Lâm Tố có sở trường trong xây dựng hình ảnh và quay những thước phim có tính xung đột, hiện tại chính là lúc cần đặc tả biểu cảm của nhân vật chính trong cảnh xung đột thăng cấp giữa cuộc đối thoại, cũng là cảnh quan trọng nhất của buổi quay ngày hôm nay.
Lâm Tố nhìn chằm chằm màn hình, bắt đầu sửa những chi tiết nhỏ.
"Ánh sáng! Tăng ánh sáng mặt bên kia của diễn viên lên."
"Thu vào."
"Trợ lý đâu, ai đặt cái túi ở góc kia đấy, dọn đi."
"Được rồi!"
"Thợ trang điểm, đánh đậm hơn cho diễn viên nam đi, mặt bên trái cần đặc tả, đánh nhẹ hơn chút."
"..."
Lâm Tố nói xong, hai người đằng trước đều gấp gáp chạy đi làm theo.
Mà cô gọi thợ trang điểm xong lại không nghe thấy tiếng trả lời, bên cạnh diễn viên nam vẫn trống không.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố quay đầu quét mắt qua những nhân viên công tác đang đợi lệnh, trong mắt đã thoáng qua nét không kiên nhẫn: "Thợ trang điểm của diễn viên nam đâu!"
Cô gọi xong, nhân viên công tác đứng gần đó đã nhận ra cô bắt đầu phát cáu, nhưng mà họ thật sự không phải thợ trang điểm cô cần tìm, đám người dè dặt nhìn Lâm Tố, rồi lại hai mặt nhìn nhau.
Gọi hai lần đều không thấy thợ trang điểm, ngọn lửa của Lâm Tố "đùng" một cái bùng lên.
Cô cầm chiếc loa nhỏ đặt bên miệng, quát to.
"Thợ trang điểm của diễn viên nam! Gọi hai lần mà không nghe thấy à? Điếc hay sao! Mau ra đây cho tôi!"
Giọng nói của Lâm Tố đã sắp hết sạch kiên nhẫn, còn chứa đầy phẫn nộ, trong lúc mọi người nơm nớp lo sợ nhìn về phía cô và đã chuẩn bị xong tâm lý chờ cô ném đồ thì có một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe thấy..."
"Không nghe thấy? Cả tổ phim đều nghe thấy, chỉ có cô là không nghe thấy, cô để hồn đi đâu hả? Cô ở đây để làm việc, mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút cho kịp tiến độ quay phim, chỉ vì một mình cô mà làm chậm trễ hết cả.
Có làm được không hả? Không làm được thì cút xéo!" Lâm Tố tuôn liền một tràng.
Thợ trang điểm kia rốt cuộc từ trong đám đông đi ra.
Lâm Tố cau chặt mày, vừa rồi bởi vì gọi hai lần đều không có người lên tiếng nên tâm trạng của cô đã chạm xuống đáy, tích một bụng lửa giận.
Vốn dĩ còn định mắng thêm hai câu, nhưng mà nhìn thấy thợ trang điểm đi ra, lời muốn nói lại bị mắc lại ở cổ họng.
Thợ trang điểm này mặc váy suông kiểu dáng đơn giản, mái tóc buộc gọn phía sau, cô ấy không quá xinh đẹp nhưng lại rất đoan trang, da cũng cực kỳ trắng.
Sau khi lên tiếng xin lỗi, hai tay cô ấy đan lại để trước người, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu trà mang theo gượng gạo.
Lâm Tố chưa từng mang thai, nhưng cô cũng từng chụp cho không ít minh tinh nữ quay lại sau khi sinh, vẫn có thể nhìn ra được.
Đặc biệt là người phụ nữ này, hương vị của người mẹ quá nồng.
Lâm Tố thậm chí cảm thấy, nếu như cô bước đến gần hơn một chút nữa thì có lẽ sẽ ngửi được cả mùi sữa.
Ngọn lửa trên người Lâm Tố "bụp" một cái tắt lịm, trên đỉnh đầu xì ra một làn khói trắng.
Tay cô vẫn còn cầm loa nhỏ, ánh mắt mang theo đánh giá quét hai lượt trên người phụ nữ, đánh giá xong, giọng nói của cô khẽ hạ xuống, thúc giục: "Được rồi, nhanh qua đó sửa lại lớp trang điểm cho diễn viên nam đi."
"Được.".
Tầm Dĩnh lập tức đáp, nhanh chóng chạy đến bên cạnh diễn viên nam.
-
Trình độ của cô ấy cũng không tồi, Lâm Tố nói qua yêu cầu, Tầm Dĩnh chẳng mấy chốc đã làm xong.
Sự chú ý của Lâm Tố cũng rất nhanh dời đi, mọi thứ đã được bố trí xong, chuyện thợ trang điểm cứ thế bị cô ném ra sau đầu, buổi quay phim lại tiếp tục.
Dù là vậy thì trong quá trình quay toàn bộ nhân viên công tác đều không thể rời khỏi, tránh giữa chừng đạo diễn cần gì đó.
Tầm Dĩnh chỉnh sửa lớp trang điểm cho diễn viên nam xong thì quay về vị trí của mình, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Tố.
Thợ trang điểm đứng bên cạnh cô ấy nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị nghĩ đi đâu thế? Đạo diễn Lâm gọi hai lần, em cũng lay chị mấy lần mà chị đều không phản ứng lại."
Ánh mắt dán trên người Lâm Tố thu về, Tầm Dĩnh nhìn sang thợ trang điểm, cười cười nói: "Phụ nữ sinh xong ngốc mất ba năm, chắc là câu nói này đi, chị cũng không biết vừa nãy mình đang nghĩ cái gì nữa."
Tầm Dĩnh nói xong, thợ trang điểm ghé sát vào cô ấy, hạ giọng thấp nhất có thể.
"Chị xem, em nói đúng mà đúng không, tính khí của Lâm Tố cực kỳ tệ.
Vừa nãy chị mới không kịp đáp lại thôi mà cả chữ cút xéo cũng nói ra được rồi, còn bảo chị bị điếc.
Uổng công chị còn bênh cho cô ấy.
Rốt cuộc là bạn nào của chị nói trước đây tính khí cô ấy rất tốt thế? Chắc là lúc ở trước mặt người đó cô ấy đang giả vờ rồi."
Biểu cảm của thợ trang điểm rõ ràng là đang nghi ngờ tính xách thực trong câu nói Lâm Tố tính khí tốt