Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố nói xong, không chỉ có Đào Mục Chi trầm mặc, mà Lâm Tố cũng trầm mặc.
Lâm Tố cúi đầu, ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi.
Sao lại giống như cô đang dụ dỗ hắn thế nhỉ.
Lâm Tố: "..."
Mẹ ơi! Đừng nói là Đào Mục Chi nghĩ cô đang dụ dỗ hắn đó nhé?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ngẩng phắt đầu, đối diện với tầm mắt sâu thẳm của Đào Mục Chi, nói: "Nhưng mà muộn rồi, anh không cho tôi uống.
Bây giờ tôi cực kỳ tỉnh táo, hai chúng ta không thể làm loạn được."
Lâm Tố vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt như mặt biển dưới ngọn hải đăng.
Bởi vì mặt biển phản chiếu ánh sáng, thậm chí có hơi chói mắt, khiến cô không thể nhìn rõ cảm xúc hiện tại của hắn.
Lâm Tố nhìn một lúc, ngược lại còn tự làm mình ngượng, cô cố gắng đè xuống trái tim đang bang bang nhảy loạn, vừa muốn chuyển tầm mắt, Đào Mục Chi đã lên tiếng.
"Vậy thì lần sau."
Lâm Tố: "..."
Cái gì lần sau?
Lâm Tố ngẩn ra, nhưng lần này cũng chỉ đến chừng một giây cô đã lập tức phản ứng lại Đào Mục Chi là đang muốn nói lần sau sẽ để cô say rượu cho họ làm loạn, cô vội ngẩng đầu, nói.
"Không được đâu! Không có lần sau, loại chuyện này chỉ có thể áp dụng cho lần đầu..."
Lời còn chưa nói hết, eo cô chợt bị Đào Mục Chi vòng tay ôm lấy, kéo Lâm Tố đang tựa người trên thân xe đi về phía ghế lái phụ, một tay mở cửa xe, một tay ấn cô ngồi xuống, đồng thời khom người giúp cô cài đai an toàn.
Một loạt những động tác này của Đào Mục Chi như nước chảy mây trôi, liền mạch không một động tác thừa, Lâm Tố thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đá bị đặt cố định ngồi trên ghế và sau đai an toàn.
Ngoài ra còn có nửa thân trên của Đào Mục Chi ở ngay phía trên cô.
Hắn không lập tức ra ngoài mà chống một tay ở bên cạnh, tạo thành một không gian vây cô lại, không chừa một đường chạy trốn.
Lâm Tố nâng mắt nhìn Đào Mục Chi, phát hiện hắn cũng đang rũ mắt nhìn mình.
Đèn trong bãi đỗ xe lờ mờ không rõ, đôi mắt hắn bị che phủ bởi một tầng mây, lại khiến ánh mắt của hắn càng trở nên sâu thẳm hơn.
Trái tim của Lâm Tố theo ánh mắt chăm chú này bắt đầu tăng tốc, hơi nóng cũng bắt đầu xông lên mặt.
Ngay lúc này, Đào Mục Chi nói: "Có thể thử xem."
Lâm Tố: "..."
Thử cái gì?
Cô lại ngây ra.
Đào Mục Chi nhìn biểu tình ngây ngốc đáng yêu này, đưa tay gạt một sợi tóc của cô bị rơi ra về sau, sau đó đóng cửa xe.
Một giây khi cửa xe đóng lại, không gian kín khiến đầu óc thông suốt hơn, Lâm Tố mới phản ứng lại Đào Mục Chi là đang muốn thử cái gì với cô.
Mặt cô "bùm" một cái đỏ ửng!
Cô đập đập tay lên cửa kính, đồng thời la lớn với Đào Mục Chi.
"Ai muốn thử với anh hả!"
Vừa dứt câu, cửa xe của ghế lái bên cạnh mở ra, bàn tay của Lâm Tố còn đang áp trên cửa kính, Đào Mục Chi đứng bên ngoài nhìn vào, hỏi.
"Vừa nói gì đấy?"
Lâm Tố: "..."
Không cần biết là thế nào, dáng vẻ hiện tại của Lâm Tố có vẻ không được đoan trang cho lắm, bàn tay đặt trên mặt kính thủy tinh mát lạnh buông xuống, cô ngồi thẳng người, đáp.
"Không có gì.
Hơi lạnh thôi."
Đào Mục Chi và Lâm Tố chỉ vừa mới tách ra, còn bị cánh cửa chặn lại gió lạnh trong bãi đỗ xe, hơi nóng trên người cô không có cách nào phát tán ra ngoài.
Đào Mục Chi liếc nhìn Lâm Tố mặt đỏ tai hồng, ngồi vào xe, đóng cửa lại, khởi động xe rồi bật máy sưởi lên.
-
Hành trình đi bar bắt đầu từ hai ly mocktail, kết thúc với bảy ly đồ uống các loại.
Sau khi kết thúc, Lâm Tố ngồi một đường với máy sưởi, cuối cùng an toàn về đến nhà.
Vốn dĩ Đào Mục Chi còn hỏi cô có muốn vào khách sạn ngồi chút không, nhưng mà Lâm Tố sợ hắn có mưu đồ làm loạn với mình nên đã lập tức từ chối.
Đào Mục Chi đưa cô đến đầu con hẻm, Lâm Tố tháo đai an toàn rồi bước nhanh xuống.
Trong một giây xuống xe, hơi thở và nhịp tim cô phải nỗ lực đè xuống suốt cả chặng đường rốt cuộc có cơ hội bình ổn lại.
Đào Mục Chi cũng xuống xe.
Bên ngoài lạnh, Lâm Tố xuống xe, bị gió lạnh quét một cái, cả người rùng mình.
Đào Mục Chi bước qua, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, khuôn mặt vốn đã nóng cứ thế lại được tiếp thêm hơi ấm.
"Vào nhà đi, sáng mai tôi đến đón cô đi leo núi." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Cái gì cũng có thể không làm, nhưng riêng leo núi thì không thể bỏ.
Mi mắt Lâm Tố theo một câu này của Đào Mục Chi giật giật, hai tay hắn vẫn ôm lấy má cô, Lâm Tố cọ cọ hai cái, ngẩng đầu lên.
"Được rồi.
Tôi đi vào đây."
Sáng mai lại gặp nhau rồi, có cần phải bịn rịn quyến luyến vậy không? Dù sao cũng chẳng thể cho Đào Mục Chi vào ngủ với cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố: "..."
Phì phì phì! Ai cho hắn ngủ cùng chứ!
Lâm Tố nhíu mày, trái tim vừa ổn định lại được chút ít lại bắt đầu nhảy nhót, cô sợ cứ tiếp tục như thế sẽ mắc bệnh tim mất thôi, bèn nói: "Tôi vào đây."
Nói xong, Lâm Tố xoay người đi vào trong con hẻm.
Khoảng cách càng kéo dài, Lâm Tố càng cảm nhận được hơi thở của Đào Mục Chi trở nên mỏng dần.
Hôm nay hai người ở bên nhau cả một ngày, khiến Lâm Tố cảm giác thể xác và tinh thần của mình đều đặt trên người Đào Mục Chi mất rồi, bây giờ mạnh mẽ tách nhau ra như thế đúng là vẫn có hơi khó chịu.
Giống như hai tờ giấy dán vào nhau, lúc bị tách ra ở giữa còn có keo dán.
Từng chút một tách ra như thế, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Khoảng cách giữa cô và Đào Mục Chi càng lúc càng xa, cảm giác khó chịu càng ngày càng lớn dần, khó chịu đến mức trong đầu Lâm Tố không nghĩ được gì nữa, đúng lúc này, tiếng của Đào Mục Chi truyền đến.
"Lâm Tố."
Động tác tách giấy dừng lại, nhịp tim của Lâm Tố cùng lúc chậm lại, cô quay đầu, nhìn Đào Mục Chi đứng trước xe, chớp chớp mắt.
"Làm gì hả?" Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi vẫn đứng tại chỗ, ngọn đèn đường dưới bầu trời đêm chiếu sáng cột điện đứng sừng sững lạnh lẽo.
Đèn đường không tính là sáng, lại cách xa như thế, cô không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Đào Mục Chi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí chất thanh lãnh cấm dục trên người hắn.
"Nhớ lên giường sớm." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nghe xong: "..."
Lên, lên cái gì giường cơ? Ý anh là ngủ có đúng không? Thiếu gì từ để biểu thị ý đó chứ, ngủ này, nghỉ ngơi này, hà cớ gì cứ phải dùng cái từ "lên giường"!
(*) kiểu như bên tiếng anh có go to bed với sleep đều nghĩa là đi ngủ ấy, làm tui nhớ cái hồi cấp 2 lỡ miệng dịch là lên giường cả lớp nó cười như được mùa:))))
Lâm Tố có hơi câm nín nhìn Đào Mục Chi, thời gian đến lúc này đã đủ để cô làm quen với ánh sáng lờ mờ của đèn đường, kịp bắt được một cái cong môi rất khẽ của Đào Mục Chi.
Trái tim Lâm Tố lại không ổn rồi.
"..."
Tên Đào Mục Chi này rõ ràng là cố ý!
Hắn vẫn chưa quên vụ say rượu làm loạn!
Lâm Tố sắp tức chết rồi! Lúc đó cô vốn chỉ định trêu chọc Đào Mục Chi, ai ngờ trêu hắn xong rồi thì đến lượt cô bị hắn trêu chọc lại hết lần này đến lần khác.
Lâm Tố: "..."
Cái gì mà thanh lãnh cấm dục, xéo xéo xéo!
Lâm Tố giận đến mức không muốn để ý Đào Mục Chi nữa, cô xoay người đi thẳng vào sâu trong con hẻm.
Đào Mục Chi đứng trước xe, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô càng lúc càng xa, đến tận khi cô đẩy cổng, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi