Cuối cùng họ đáp máy bay về Đài Bắc. Vừa lên máy bay liền gặp Giản Tử
Tuấn, anh và họ đi cùng một chuyến bay về. Cô hơi nghi ngờ có phải là
anh cố ý không, bởi vì rất dễ để tra được số chuyến bay họ đặt ở bàn
tiếp tân. Nhưng cố ý thì sao, tuy ở trên cùng một chiếc máy bay, anh
cũng không thể nói chuyện với cô. Dịch Chí Duy cũng nhìn thấy Giản Tử
Tuấn, họ vẫn chào hỏi thân thiết như cũ, hàn huyên mấy câu, rồi cũng tạm biệt. Cô tiện tay lấy một tờ báo xem, là báo “Tin Tức Đài Bắc”, rời xa
thành phố này lâu như vậy, nhìn những hàng chữ quen thuộc hơi vất vả. Cô không ở thành phố này mười mấy ngày, nhưng Đài Bắc vẫn là Đài Bắc,
trong bản tin địa phương, hôn sự tang lễ gả vợ cưới chồng, sinh lão bệnh tử. Hải Tố vẫn đang kiện ở tòa án, đài truyền hình vẫn đang phát mấy bộ phim đau thương vô vị, sự cố giao thông tại đường Trung Sơn, bên ngoài
Song Thê một tòa nhà ở bị sụp…..
Kỳ nghỉ Nhật Bản giống như là
động phủ thần tiên, cô sống nhưng ngày tự tại không lo đến việc hồng
trần, nhưng bây giờ vừa lên máy bay, những chuyện vụn vặt cỏn con của
thành phố này, đập vào mặt, khói lửa nhân gian táp vào mặt. Cô lại trở
về rồi.
Ánh nắng của Đài Bắc và Tokyo thật sự cũng chẳng có gì
khác nhau mấy, lúc cô đi ra sân bay trong lòng nghĩ như vậy. Lái xe xách hành lý ở phía sau, cô và Dịch Chí Duy đều vẫn mặc quần áo đi nghỉ, hai người đều đeo kính đen che mặt, trông hơi buồn cười, vừa về đến Đài
Bắc, họ lại trở thành nhân vật của công chúng, ở sân bay ngày ngày mai
phục đầy phóng viên, anh nói: “Lên trang nhất một lần là đủ rồi.”
Họ nhanh chóng qua cửa kiểm tra, cảm thấy hơi giống như trẻ con làm
việc xấu, cho nên cô rất vui, tuy Hoàng Mẫn Kiệt vẫn lạnh đạm như thế,
vừa lên xe liền nói chuyện công việc với Dịch Chí Diu, bỏ cô lại một
bên.
Cô tựa vào cửa sổ xe nhìn bên ngoài, tránh để Hoàng Mẫn
Kiệt nghi ngờ cô có ý nghe nội dung họ nói chuyện. Bên ngoài là đường
phố vô cùng quen thuộc, dòng xe như thoi đưa gào thét lướt qua, thành
phố quá đỗi quen thuộc, cô đã về rồi.
Anh đến thẳng công ty, xe đưa cô về, hành lý đều để cô dọn dẹp. Theo anh đã lâu, tuy bình thường
cũng mời người làm người dọn dẹp đến làm việc nhà, nhưng anh thích cô tự tay làm một số việc. Có lúc cũng hỏi cô: “Cái ca vát màu xanh đậm của
anh đâu?” Hoặc là: “Dầu gọi đầu hết rồi, em đi làm về nhớ mua một chai
về.” Giống như là cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế gian này. Cô
cũng không nghĩ ra quan hệ bây giờ của họ có tốt đẹp hay không, cô biết
anh vẫn có bạn gái khác, không chỉ một người. Cô cũng không chỉ một lần
ngửi thấy mùi nước hoa không giống nhau trên người anh, anh thỉnh thoảng cũng không về nhà. Nhưng điểm này còn tốt, ít nhất anh tôn trọng cô,
không khiến bạn bè người nhà cô bắt gặp anh và người khác ở bên nhau, có lẽ cũng bắt gặp, chỉ là không ái nói với cô.
Lần này từ Nhật
trở về, hai người họ đều mang không ít hành lý. Anh là người thích mua
sắm, thường thường cười bản thân mình tiêu tiền như nước, ngược lại hoàn toàn với tính cách keo kiệt trong giới kinh doanh. Trên người anh có
rất nhiều điểm mâu thuẫn, anh chính là một người như thế.
Cô
chầm chậm thu dọn đồ, phòng anh luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp—–người dọn
dẹp hàng ngày đều đến làm, anh cũng có thói quen rất tốt, hễ làm bừa lên sẽ lập tức dọn dẹp, đây cũng là điểm mạnh của các học sinh du học nước
ngoài, anh ở nước ngoài học rất nhiều năm. Một mình ở nước ngoài, đương
nhiên cái gì cũng phải tự mình xử lý, cho nên có thói quen tiện tay dọn
dẹp.
Giúp anh mua đồ ở Nhật, mở tủ quần áo ra xếp từ cái vào,
bản thân anh cũng mua hai bộ quần áo đáng gôn, quần áo đánh gôn của anh
không ít hơn âu phục, chất đầy một tủ, cô ép
chặt quần áo mới có thể
treo lên được, Làm việc nhà vụn vặt như thế, cô có một niềm vui bình dị, cô không thể phủ nhận bản thân mình càng ngày càng tham lam cái không
khí gia đình mà thân mật này, cô vừa do dự nghĩ, vừa cất cần câu anh mới mua vào kho, đặt bộ trang điểm Shiseido vào dưới tủ bàn trang điểm….
Anh còn mua một món đồ chơi tặng cô, một hộp bát âm thủy tinh, chiếc
hộp trong suốt nho nhỏ óng ánh lấp lánh, bên trên có một đôi thiên nga
bơi lội, vừa mở nắp hộp ra, tiếng nhạc Tchaikovsky dinh ding dong dong
sẽ vang lên, thiên nga cũng sẽ quay vòng bơi lội trong chiếc hồ thủy
tinh nho nhỏ. Đây không phải là món đồ chơi mới mẻ gì, nhưng vì thủy
tinh sáng óng ánh long lanh cô vừa nhìn liền thích ngay, do đó anh mua
tặng cô. Đây là món đồ đầu tiên anh tự tay mua cho cô, vì ý nghĩa đặc
biệt đó, thứ đồ này đặt ở đâu cũng làm khó cô. Cô vốn cảm thấy nên đem
về nhà, nhưng cô lại dăm bữa nửa tháng mới về nhà một chuyến, không bằng vẫn nên để ở bên cạnh. Nhưng mà đây rốt cuộc vẫn là chung cư của anh,
cô không tùy tiện đặt lung tung đồ của mình, ngoài các loại quần áo, cô
không có đồ đạc riêng tư nào để ở đây. Huống hồ để thứ đồ này ở bên
ngoài, lại sợ bụi sợ vỡ.
Cô đặt hộp bát âm vào lại hộp nhung,
tiện tay kéo ngăn kéo nhỏ, trong cuối ngăn kéo đó có chút đồ vặt vãnh,
ví dụ cúc tay áo không đúng cặp, thư cảm ơn mà quỹ từ thiện gửi đến, còn có thiệp giáng sinh cũ, tập chi phiếu ngừng sử dụng……..cô lật xem giống như là đứa trẻ đào được kho báu, những thứ này đều là đồ anh đã từng
dùng, không khí cũ mờ mịt ở bên trong, cô nghĩ xa đến cuộc sống năm đó
khi cô không quen anh.
Cô tìm thấy một ngăn kéo tương đối rỗng, đang muốn đặt hộp vào, nhưng lại mắc một nửa ở ngoài, cô rút ra, đưa
tay sờ vào trong, hóa ra bên rìa ngăn kéo đặt một chiếc hộp, chẳng trách không mở được. Cô lấy hộp ra, bên trong có cái gì vậy? Có lẽ lại là
chút đồ lặt vặt, cô mở nắp hộp.
Tất cả đều là ảnh, bức trên
cùng là anh chụp chung. Tay trái cô dần dần buông lỏng, hộp giấy đặt
chiếc hộp bát âm “ding” rơi xuống đất, cô ngỡ ngàng quỳ xuống nhặt,
chiếc hộp trên tay phải cũng rơi xuống đất, ảnh rải đầy mặt đất, cô nhặt hộp bát âm lên mở ra, đã vỡ vụn, tiếng vụn thủy tinh lách cách, rơi
xuống trên mặt bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh có một đôi mắt dễ thương, đôi mắt cô quá đỗi quen thuộc, ngày ngày soi gương chắc chắc có thể
nhìn thấy, mắt của bản thân mình. Cô đặt hộp bát âm xuống, nhặt bức ảnh
đó lên: “Phồn Tố tại New York”
Đầu óc cô quay cuồng nhìn người
và phong cảnh quen thuộc trong bức ảnh đó. Cô nhận ra, phong cảnh là ban công căn phòng khách sạn đó tại New York, chụp vào buổi tối. “Cảnh đêm
càng đẹp hơn, tôi mời cô đến ngắm.” Bên tai cô lại vang lên tiếng anh
nói. Anh và Phồn Tố đó đã từng ở đó, sự thật rõ ràng ra từng chút từng
chút, hơi thở của cô càng ngày càng khó khăn. Cô quỳ trên đất, hỗn loạn
lật từng tấm từng tấm số ảnh đó, chụp trong nước, nước ngoài, hai người
chụp chung, chụp một mình……trong bức ảnh đôi mắt quen thuộc đó giống như là đang sống, lạnh lẽo nhìn cô.
Cô bị bức anh đó làm cho khó
thở, cô đờ đẫn quỳ ở đó, đối mặt với đống bừa bộn trên đất, cô nghĩ đến
lời Chúc Giai Giai nói “Anh ấy yêu cô”. “Tôi không biết vì sao, nhưng
anh ấy thật sự yêu cô.”