Cô đặt chìa khóa vào tủ ở thềm cửa liền đi ra ngoài, anh không hề đuổi
theo, cô tự mình lái xe về nhà, ở nhà vẫn thế, người trong nhà rất kinh
ngạc về việc cô bỗng nhiên quay về, nhưng cũng không có ai hỏi gì. Cô
gọi người làm giúp cô xách hành lý lên lầu, điện thoại cuối cùng reo
lên, cô vừa nhìn số là của anh, trong lòng chỉ đau đớn, tắt điện thoại
đi theo bản năng.
Cô mở vali thu dọn đồ đạc, Thánh Khi thò đầu vào ở cửa, thấy cô đã nhìn thấy, gọi một tiếng chị cả liền đi vào, hỏi: “Sau
này chị chuyển vê sống à?”
Cô gật gật đầu, Thánh Khi sợ sệt hỏi: “Chị và anh ta có vấn đề?”
Cô nói: “Ừ.” Xoa xoa tóc em gái: “Đừng hỏi chị nữa, trong lòng chị cả đang buồn.”
Thánh Khi ngoan ngoãn không hỏi, giúp cô thu dọn hành lý, chị em hai
người lặng lẽ làm việc, điều hòa trên cửa ù ù kêu, thời tiết oi bức,
Thánh Hâm toát hết mồ hôi.
Cuối cùng buổi tối có mưa dông, Thánh
Hâm trằn trọc ngủ trên giường, quá lâu không về nhà, giường ở nhà lại
cũng trở nên xa lạ. Cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, bên ngoài cửa sổ đang
là gió mạnh dữ dội, gió thổi quật tung cây nhãn dưới cửa sổ, lúc thì ngả sang phía đông, lúc lại lật ngược trở lại. Cô ôm đầu gối ngồi trên
giường, nước mưa rào rào bên ngoài đang chảy xuống, gió nhỏ đi, chỉ nghe thấy tiếng mưa ào ào, gióng như là một trăm con sông đổ từ trên trời
xuống, ập thẳng đến.
Buổi sáng mưa vẫn chưa tạnh, đài thiên văn nói trung tâm cơn bão đang tiến gần vào thành phố. Cô lái xe đi làm, trên
đường mưa càng ngày càng lớn, gió cũng càng ngày càng mạnh, cô mở đài
phát thanh trên xe, bên trong đang cảnh báo khẩn cấp, nói trung tâm bão
đã vào lục địa, trường học nghỉ, các công ty ngừng làm việc, khuyên
người dân thành phố ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.
Cô quay đầu xe
lái về, mưa lớn đến mức không nhìn thấy gì, cần gạt nước điều chỉnh đến
lớn nhất cũng giống như không, đâu đâu cũng là nước mênh mông, cô biết
tình trạng này nguy hiểm, nhưng tốc độ xe không thể nhanh lên được. Nước trên đường nhiều như là sông, xe lái trong sóng trắng, cô nghĩ nhất
định không được tắt máy mới được. Gió mạnh hơn, cô không ngừng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, chắc là biển quảng cáo hoặc là đèn nhấp nháy
trên lầu hai bên đường bị gió thổi bay xuống, cô khó khăn nhìn đường,
nước tạt vào kính trước xe, rơi xuống, sau đó nhiều nước hơn nữa tạt
vào, trắng xóa, chỉ có nước.
Một trận gió lớn hơn cuộn đến, cô nghe thấy ở nơi gần đó có tiếng thứ gì gì đó gẫy “rắc rắc”, tiếp theo đó là
“bing” một tiếng lớn, liền vang lên ở trên đầu, cả thân xe nhảy lên. Tầm nhìn tối lại, kính chắn gió bắn khắp nơi, nước ào vào trong.
Cô
nghĩ: xong rồi! Chắc chắn là xe bị biển quảng cáo rơi vào rồi! Trên đầu
tê tê, có chất lỏng nóng nóng chảy xuống theo mặt, cô đưa tay ra sờ, mới phát hiện là máu. Sự đau đớn truyền đến từ trên đầu từng đợt từng đợt,
cô muốn mở cửa xe, nhưng làm sao cũng không mở được, nhìn khóa cửa xe bị kẹt, cô đã bị nhốt ở trong xe.
Hơi thở dần dần khó khăn, cô
lục
tìm túi xách của mình, bên trong có điện thoại có thể gọi cánh sát cứu,
túi xách bị rơi xuống dưới chân, cô khó khăn đưa tay ra nhặt, bị vô lăng che mất, làm thế nào cũng không với được. Đau đớn cuộn đến từng đợt,
nước cũng ào ào tát vào mặt, cô tựa nghiêng trên vô lăng, cuối cùng mất
đi ý thức.
Lúc dần dần tỉnh lại chỉ là đau đầu, đau đến khó chịu
buồn nôn, có người cầm đèn pin soi đồng tử của cô, cô dần dần nhìn thấy, bản thân mình nằm trên giường, có bác sỹ đang kiểm tra cho cô.
“Cô ấy tỉnh rồi.” Bác sỹ cúi đầu cười, nói với cô: “Còn may, chỉ là bị
thương bên ngoài đầu và chấn động não nhỏ.” Giọng nói của bác sỹ ù ù,
dần dần trở nên rõ ràng, xung quanh đều dần dần trở nên rõ ràng, cô bị
đẩy vào phòng cấp cứu, đưa vào phòng bệnh, bác sỹ cười nói với cô: “Cô
Phó phúc lớn mệnh lớn, lần này chỉ là bị thương nhẹ, không cần quá lo
lắng.”
Cô cũng muốn cười một chút, đằng sau lưng bác sỹ lại có
người đi lại, cô còn cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng thật sự là anh:
“Thánh Hâm.”
Khóe mắt cô nóng lên, vừa mới thoát ra từ quỷ môn
quan, vừa nhìn thấy anh liền muốn khóc lớn, để cho anh biết cô sợ biết
bao, nếu biển quảng cáo đó đập sâu một chút, hoặc là một biển quảng cáo
lớn hơn, cô sẽ không thể gặp anh nữa. Sau việc lớn thoát chết này, Phồn
Tố của anh dường như trở thành một vấn đề nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn
được nữa, giây phút này cô mới biết, cô không thể rời xa anh biết
bao——–có lẽ chính là yêu anh, nước mắt cô kém cỏi muốn chảy xuống, cô
không ngờ—–không ngờ đã yêu anh. Cô phải làm thế nào? Sau này cô phải
làm thế nào?
Anh vỗ tay cô nhè nhẹ nói: “Em đừng khóc, bác sỹ nói chỉ là ngoại thương, không được kích động.”
Cuối cùng cô nấc nghẹn hỏi: “Có phải là dáng vẻ của em rất khó coi không?”
Anh cười, nói: “Nói ra được câu đó, anh tin em thật sự không sao rồi.”
Cô lại hỏi: “Sao anh lại đến?”
Anh nói: “Cảnh sát phát hiện ra xe em, cứu em ra, tìm thấy danh thiếp
của anh trong túi của em, có người nhận ra em là Phó Thánh Hâm, họ liền
gọi điện cho anh.”
Ít nhiều cũng là định mệnh, chủ định cô không
thể rời xa anh, từ bỏ anh. Sự lạnh lẽo sâu thẳm hơn trào lên, cô không
ngờ lại yêu anh, ông trời cũng không cho cô bỏ chạy như thế, nhưng cô
phải làm thế nào mới tốt. Cho dù lấy ông trời ra làm cái cớ, cứ như vậy
không quan tâm đến tất cả, trở lại bên anh. Cô vô dụng như thế, ngay cả
dũng khí bỏ trốn cũng không có.