“Chị cả….”
“Gì hả?”
“Vậy anh Giản thì sao?”
Trong chốc lát cô ngẩng đầu lên, nhìn em gái, cái tên này là cấm kỵ, từ
sau khi cha xảy ra chuyện, chưa từng có ai nhắc đến cái tên này trước
mặt cô, Thánh Khi bị ánh mắt của cô làm cho sợ, hơi sợ sệt nói: “Anh
ấy……công ty chuyển phát nhanh gửi đồ đến, em nhận ra nét bút viết địa
chỉ, là của anh ấy….”
Trong lòng cô rối loạn, nói: “Ồ, chị gặp
anh ta một lần ở Nhật.” Gượng cười nói, “Anh ta đã là người không có
liên quan rồi, anh ta là kẻ thù lớn của nhà chúng ta, chỉ cần chị vẫn
còn nhớ đến cha liền không muốn vướng mắc gì với anh ta, không phải
sao?”
“Nhưng,” Mồm miệng của Thánh Khi trở nên vô cùng lanh
lợi, “Anh ấy cũng có tiền, quyền lực, địa vị……những thứ anh ấy có thể
cho chị sẽ không ít hơn Dịch Chí Duy.”
Thánh Hâm kinh ngạc nhìn con bé: “Em nói như vậy là ý gì?”
“Chị cả, tình cảm mười mấy năm của chị
và anh ấy, nhắc đến anh ấy còn
như vậy, mối thù giết cha, không phải là việc dễ dàng bỏ qua như thế.”
“Đó là đương nhiên.” Cô lờ mờ đoán được con bé muốn nói gì, trong lòng
cô cũng từng mơ hồ lóe lên cái ý nghĩ như thế, chỉ là cô không muốn
nghĩ.
“Con người đều giống nhau, chị cả, lúc đầu Dịch Chí Duy
vốn dĩ không quen chị.” Câu nói này rất đơn giản, nhưng ý cô quá hiểu,
cô hận Giản Tử Tuấn bao nhiêu, Dịch Chí Duy chắc sẽ hận cô bấy nhiêu.
Với tình cảm mười mấy năm của cô và Giản Tử Tuấn, cô còn không đi nối
lại tình xưa với anh ta, huống hồ đối với Dịch Chí Duy cô lúc đầu chỉ là người xa lạ. Mối thù giết cha, không đội trời chung. Nếu Dịch Chí Duy
mưu mô khó lường, tuyệt đối là muốn từ từ hành hạ người nhà họ Phó, sẽ
không dễ dàng để họ tránh được.