Anh ở Singapore?
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, hơi khó khắn nói:
“Ồ…..Truyền Đông, mong cậu đừng nói với anh ấy là đã gặp tôi. Tôi….tôi
phải đi rồi.”
Dịch Truyền Đông hơi lo sợ nhìn cô: “Cô Phó, cô không khỏe à?”
Cô thở khó khăn, trước mặt tối sầm lại, nhưng miễn cưỡng nói: “Không
sao, tôi…..chỉ là chóng mặt….tạm biệt.” Cô quay người đi, loạng choạng
đi được mấy bước, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đất dưới chân càng ngày càng mềm, trời càng ngày càng tối, càng ngày càng mơ hồ……
Tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, trời đã tối từ lâu, trong phòng bệnh chỉ có một
chiếc đèn tường trên đầu giường đang sáng, ánh đèn hơi ảm đạm, cô đang
truyền, không biết là truyền thuốc gì, cho dù là thuốc độc cũng tốt, cô
hơi mệt mỏi nghĩ. Vừa quay đầu, lại nhìn thấy một người.
Gần hai
tháng rồi họ chưa gặp mặt nhỉ? Trong ánh đèm âm u, khuôn mặt anh không
hề rõ ràng, cũng không nhìn ra là biểu hiện gì, bỗng nhiên cô cười, hỏi: “Bây giờ anh sợ tôi nhân cơ hội làm phiền anh phải không?”
Anh nói nhàn nhạt: “Nếu tôi không ở đây, có khi Truyền Đông sẽ tới.”
Tốt, vẫn đề phòng cô, cô hơi yếu ớt nhắm mắt lại, chầm chậm nói: “Anh
còn gì để mà không yên tâm nữa…..bây giờ tôi thế này, lại nằm trên
giường bệnh, không quyến rũ nổi bất cứ ai.”
“Rất khó nói.”
Lại nói vào bế tắc. Cô vùi đầu vào trong gối, dường như rên rỉ: “Coi như
tôi xin anh, anh đi đi, tôi đảm bảo không có bất cứ ý đồ nào với em trai anh. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”
Anh lại hỏi: “Lúc
nãy giúp cô làm thủ tục nhập viện, bệnh viện nói cô sớm đã làm xong, hẹn ngày mai phẫu thuật, Giản Tử Tuấn sao lại không đưa cô đến?”
“Anh ấy rất bận.”
“Hai người không phải nói là kết hôn sao, sao lại không muốn đứa bé này nữa? Giản Tử Tuấn hối hận rồi?”
Trong chốc lát cô mở mắt ra, nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Anh nói: “Điều này là tôi nên hỏi cô, không phải cô luôn muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi ở đây rồi, có điều gì cô nói đi.”
“Tôi muốn gặp anh?”
“Nếu không sao phải khổ sở như vậy, xa xôi ngàn dặm chạy đến Singapore, lại đặc biệt trùng hợp ngất trước mặt Truyền Đông——có phải là Giản Tử
Tuấn không cần cô nữa, cô lại muốn quay đầu đến tìm tôi?”
Cô than
một hơi thật sâu thật dài. Anh quá thông minh, do đó cho rằng người khác đều thông minh như anh, biết dùng thủ đoạn, gài bẫy. Cô nói dịu giọng
lại: “Chí Duy, tôi là muốn cầu xin anh.”
Khuôn mặt anh không cần đoán cũng biết, cười mỉa mai nhàn nhạt: “Vậy cô nói đi.”
“Tôi xin anh, dù sao chúng ta coi như là có một khoảng thời gian vui
vẻ, bất kể trong lòng anh coi tôi là đồ chơi cũng tốt, tiêu khiển cũng
tốt, anh để lại cho tôi chút chỗ trống có được không? Anh ép tôi hận
anh, như vậy có gì tốt cho anh chứ? Dịch Chí Duy, cho dù tôi không yêu
anh, nhưng ít nhất tôi cũng ngưỡng mộ anh, anh đừng hủy hoại nốt chút ít đẹp đẽ còn sót lại giữa chúng ta có được không?”
Anh sững sờ
một lát, chầm chậm nói: “Cô nghĩ như vậy sao?”
“Đúng thế.” Cô mệt mỏi nói: “Bây giờ tôi không có bất cứ ý đồ gì với
anh, nếu cốó tôi sẽ sinh đứa bé ra, y học bây giờ phát triển như vậy,
tôi có thể sinh ra rồi ôm nó đi xét nghiệm DNA.” Viền môi cô nở ra một
nụ cười thê lương: “Có lẽ anh vinh viễn sẽ không thừa nhận, nhưng…..đứa
trẻ này, anh biết rằng……anh biết rõ rằng…..” Giọng nói của cô yếu ớt,
nhẹ tênh, “Anh biết rõ rằng đúng là của anh…..”
Anh im lặng trong
bóng tối, cô nhắm đôi mắt lại, điều nên nói cô đều đã nói, ngay cả điều
không nên nói cô cũng đã nói. Anh muốn thế nào tùy anh đi, dù gì……cô đã
rất mệt rồi, không còn sức lục để tranh luận với anh nữa.
Lúc sắp
vào phòng phẫu thuật, bác sỹ theo lệ cũ hỏi cô: “Tuy cô đã ký tên vào
đơn phẫu thuật, nhưng tôi vẫn phải hỏi cô, cô muốn làm phẫu thuật chứ?”
“Đúng thế, tôi đã quyết định rồi.”
Bác sỹ gật đầu, an ủi cô nói: “Vậy cô đừng lo lắng, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, 3 phút là xong.”
Cô gật đầu, phim quay đến bước này, luôn là nhân vật nam chính chạy đến bệnh viện ngăn cản, sau đó là một kết thúc hoàn mỹ, đáng tiếc, đó là kỳ tích mà nhân vật nữ chính mới có, cô không có phúc phận được nhìn thấy. Cô quay đầu đi, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng hoàng cao lớn, một
cây hoa đỏ rực đang cháy dưới bầu trời xanh, hoa đỏ như lửa, dường như
có thể làm bỏng tầm nhìn của con người.
Đáp máy bay về là Giản Tử Tuấn đến sân bay đón cô, cô hơi kinh ngạc, nói: “Sao anh lại đến?”
Anh mỉm cười: “Anh không được đến sao?” Dừng lại một lát, lại nói: “Anh thật sự hơi không yên tâm.”
Cô không hiểu, cô rất ít khi không hiểu anh, cho nên hơi chột dạ: “Anh không yên tâm cái gì?”
Anh không nói, hai người lên xe, anh mới tiện tay lấy ra một tờ báo đưa cho cô xem, cô nhận lấy, bên trên nói Dịch Chí Duy mới ký một hợp đồng
với một công ty điện tín Singapore. Cô cười cười như không có gì: “Anh
ta cũng ở Singapore?”
“Em không gặp anh ta sao?”
“Không có may mắn ấy.”
Anh liền không hỏi nữa, một lúc sau, lại nói: “Anh ta gần đây không bình thường.”
“Ồ?”
“Anh xem qua hợp đồng của anh ta và Singapore, anh ta chắc chắn bị lỗ
rồi. Con người như anh ta……xưa nay rất thông minh, lần này không biết vì sao, trình độ rất thất thường, anh thấy 8 phần là anh ta ngủ trên bàn
đàm phán, không ngờ bị người ta lừa.”