Anh vui mừng đến phát điên, lại vươn người qua bàn hôn cô, khiến cô sợ
hãi vội vã tránh ra sau: “Anh thật sự điên rồi! Người ta đều đang nhìn
đấy!” Anh nói: “Sợ cái gì? Anh xin hôn cô dâu trước mà thôi!” Quay đầu
lại nói với người phục vụ: “Cho tôi chút thể diện, tôi sắp kết hôn rồi,
hôm nay tôi mời toàn bộ khách ở nhà hàng này, xin mọi người tự nhiên!”
Người trong nhà hàng đều vỗ tay, còn có người nói: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Anh cảm ơn, nhân lúc cô đờ đẫn, vừa đúng đỡ lấy mặt cô hôn một nụ hôn
dài, mọi người càng ồn ào hơn, ngay cả người phục vụ cũng vỗ tay, tươi
cười nói: “Chúc mừng ngài Giản và cô Phó cuối cùng đã trở thành người
một nhà!”
Trở thành người một nhà? Thanh mai trúc mã, hai người bạn thơ ấu, từ nhỏ cô đã biết cô sẽ gả cho anh, không phải sao?
Hôn sự lần lượt được chuẩn bị, đặt váy cưới, chụp ảnh, in thiếp
mời…..Cô cũng chưa từng nghĩ kết hôn cần mua nhiều đồ như vậy, phòng mới cần trang trí lại, thay đồ trong nhà, lộn xộn hết lên, vừa khéo khiến
anh có cớ chuyển đến chỗ cô.
Thật ra cũng chẳng có gì, cho đến tận
ngày hôm đó, sáng hôm ấy anh ở trong nhà tìm ca vát, không tìm được liền hỏi cô, cô ngủ mơ mơ hồ hồ, nghe thấy anh hỏi, nằm trên giường lim dim
nói: “Trên giá thứ 4 trong cánh cửa thứ 2 đều treo ở đó đấy.”
Anh hỏi: “Làm gì có giá thứ 4?”
Cô sững lại một lát, mới nhớ ra, tủ quần áo của mình là kiểu mở cửa
đơn, không có nhiều giá phức tạp ngăn cách cửa. Chung cư của Dịch Chí
Duy có một tủ quần áo lớn chiếm hết một mặt tường, một hàng 16 cánh cửa
tủ có thể đồng thời mở hết sang một bên, lúc anh tìm đồ luôn sốt ruột,
lại cứ muốn màu đó mới được, cô giống như là thư ký của anh, bị anh ép
ra, vừa hỏi liền trả lời đâu ra đấy, giá thứ mấy trong cánh cửa thứ mấy, đỡ cho anh phải sốt ruột.
Cô sững sờ mấy giây, sợ anh nghi ngờ,
vội vàng nói: “Để em tìm cho anh.” Dậy giúp anh tìm, đặt vào sơ mi của
anh so sánh: “Chiếc này màu sắc không đẹp.” Tiện tay lấy một chiếc màu
tím nhạt ra: “Phối với chiếc này đi.”
Cẩn thận thắt giúp anh, anh lại nắm lấy tay cô: “Thánh Hâm.”
“Ừ.”
“Anh hy vọng
em mãi mãi đều có thể như vậy.”
Cô cười đẩy anh ra: “Lắm chuyện quá, ai muốn nghe anh nói mấy thứ đó
chứ, vẫn còn chưa đi làm đi, không phải nói là hôm nay rất nhiều việc
phải làm sao?”
Anh đi rồi, cô cũng không có tâm trạng ngủ nữa, buồn phiền thay quần áo, buồn phiền ngồi xuống trang điểm. Bỗng nhiên nhìn
thấy cặp tài liệu anh để trên bàn trang điểm, trong lòng liền thấy buồn
cười, quên trước quên sau, hôm nay khó khăn lắm mới đi sớm một chút,
chắc chắn lại chạy về lấy. Bởi vì chiếc cặp che mất gương, cũng tiện này bỏ ra, không ngờ tài liệu bên trong trôi ra ngoài, rơi xuống đất. Cô
cúi người xuống nhặt, càng buồn cười hơn, trên đầu đều in chữ đỏ “ASAP”, hơn nữa mỗi trang đều có hình mờ “Don’t copy”, vừa nhìn liền biết là
tài liệu rất quan trọng, lại không khóa cặp, vứt tùy tiện, nếu là người
khác nhìn thấy thì sao?
Nhặt lên, giúp anh sắp xếp từng phần từng
phần, ánh mắt ít nhiều liếc nhìn thấy mấy chữ, vừa nhìn thấy hai chữ
“Đông Cù” ở giữa, mồ hôi lạnh trong áo may ô chảy ra ròng ròng, cô hết
sức chăm chú, ngay cả tiếng bước chân Giản Tử Tuấn lên lâu cũng không
nghe thấy. Đến tận lúc anh đứng ở cửa, cô mới như tỉnh khỏi giấc mơ,
ngẩng đầu lên nhìn anh.
Miệng cô khô đi, giọng nói cứng đờ: “Anh không thể dùng những thủ đoạn chính đáng sao?”
Anh nói: “Anh làm việc luôn chính đáng.”
Cô nói: “Thủ đoạn như vậy, đê tiện như vậy……còn gọi là chính đáng?”
“Dịch Chí Duy được coi là chính nhân quân tử gì chứ, trong giới kinh
doanh, không phải là em chết, thì là anh chết, anh chỉ là gài một cái
bẫy, anh ta ham muốn lợi ích, muốn chui vào trong.”
Cô nói: “Hóa ra lần trước anh đi Nhật là để thuyết phục Hà Ngân dừng giữa chừng hoạt
động tín dụng của Đông Cù, anh đã có âm mưu từ lâu.”
Anh bỗng nhiên cười: “Có lúc em thật thông minh, nhưng có lúc em thật ngu ngốc.”