Cuối cùng anh bỏ đi, cảm giác mệt mỏi kiệt sức lại quay lại, cô yếu ớt
tựa nằm trên giường, điện thoại reo lên, cô không muốn nghe, tiếng
chuông liền cứ reo lên ở đó: reng reng….reng reng……
Cô không chịu
được, cuối cùng vẫn nhấc lên, lại là giám đốc Thái. Ông sớm đã từ chức
không làm nữa, có thể gọi điện đến cô thật sự bất ngờ, giám đốc Thái
nói: “Cô Phó, hôm nay họ dẫn Hách Thúc về Đài Bắc.”
Cô có chút tinh thần: “Vậy sao? Đây thật là một tin tức tốt, có lẽ phía cảnh sát có thể điều tra ra tung tích của số tiền.”
Giám đốc Thái xung phong nhận đưa cô đi gặp Hách Thúc. Trong lần thẩm
vấn đầu tiên ông ta đã thừa nhận bị người khác xúi giục cho nên trắng
trợn chuyển đổi công quỹ, còn về ai là người sai khiến, số tiền lớn chảy về đâu, ông ta lại không chịu nói. Phó Thánh Hâm tự mình gặp ông ta,
ông ta cũng chỉ nói: “Cô Phó, tôi có lỗi với chủ tịch, nhưng…..tôi tuyệt đối không thể nói ra, thế lức của đối phương quá lớn, tôi còn có vợ con cha mẹ.”
Phó Thánh Hâm hỏi: “Là Phú Thăng đúng không? Có phải là Phú Thăng không?”
Ông im lặng không nói. Luật sư ở bên cạnh tận tụy với công việc nói với cô: “Cô Phó, cô không thể hỏi ông ta như vậy, phía cảnh sát sẽ nghi ngờ cô xúi bẩy nhân chứng. Phú Thăng chỉ là từ chối yêu cầu kéo dài hạn vay của Hoa Vũ, từ đó trực tiếp dẫn đến Hoa Vũ cận kề nguy cơ phá sản,
nhưng cô cũng không có lý do hoài nghi họ sai khiến Hách Thúc đến biển
thủ tiền.”
Lần gặp mặt ấy không thể coi là có kết quả, nhưng cô mất ngủ cả đêm, luôn mơ thấy bản thân mình ở trong phòng làm việc của cha,
trơ mắt nhìn cha nhảy xuống, lại không có cách nào kéo ông lại được, máu thịt mơ hồ bắn thẳng lên người cô, khiến cô tuyệt vọng hét lên rát bỏng cổ họng.
Trong đêm khóc tỉnh giấc mấy lần, sáng sớm vẫn là khóc mà dậy, trong lòng trống rỗng vô cùng khó chịu, ăn sáng xong, nghĩ đến hôm nay là ngày mẹ kế ra viện, thay quần áo liền cùng Thánh Hi Thánh Hiền
đi đón bà xuất viện. Mẹ kế cũng gầy đi, không thấy cằm dưới nữa, mắt vẫn đo đỏ, vừa thấy hai chị em Thánh Hiền dường như lại sắp rớt nước mắt,
trong lòng Thánh Hâm cũng không dễ chịu, sợ bà khóc, bản thân mình chỉ
sợ sẽ ôm đầu khóc nức nở cùng bà, liền nói: “Tôi đi làm thủ tục xuất
viện.”
Phí khám bệnh nộp tại nơi nằm viện, tiền thuốc lại vẫn phải
đi ra trước tòa nhà cấp cứu nộp. Cô đi nộp tiền, trong đại sảnh không ít bệnh nhân đang lấy sổ khám bệnh, may mà đây là bệnh viện, rất yên tĩnh, không quá ồn, ngay cả tiếng tivi trong đại sảnh cũng nghe thấy rõ ràng:
“………Bây giờ là tin tức đặc biệt, hôm nay Đông Cù–tập đoàn tài
chính tư hữu lớn nhất trong thành phố lộ vụ bê bối, căn cứ vào người có
liên quan tiết lộ, Đông Cù bị nghi ngờ trong mấy vụ hợp tác quốc tế lớn
lừa bịp công ty hợp tác đối phương, kiếm được một món kếch sù. Hiện nay, nhân viên cao cấp Đông Cù đã có ba người có liên quan đến vụ án, nhận
được giấy triệu tập của tòa án. Chuyên gia phân tích cho rằng, vụ án lừa đảo lớn phức tạp như vậy là đã có sự trù tính tỉ mỉ và âm mưu trong
nhiều năm, chủ tịch điều hành Đông Cù—Dịch Chí Duy khó trốn tránh được
trách nhiệm. Người phát ngôn phía cảnh sát nói: Hiện nay vẫn chưa có
chứng cứ thể hiện chủ tịch Dịch có liên quan đến vụ án này, nhưng không
bài trừ có khả năng mời chủ tịch Dịch hợp tác điều tra……hiện này ngân
hàng hợp tác lớn nhất của Đông Cù là Hà Ngân Tokyo, đã tuyên bố xem xét
lại kế hoạch hoạt động tín dụng của Đông Cù, các doanh nghiệp có liên
quan của Đông Cù đang đối mặt với nguy cơ tín dụng lớn nhất…..”
Cô
thẫn thờ đứng ở giữa đại sảnh người đi đi lại lại, xung quanh đều là
người……..tiếng nói chuyện ù ù thấp thấp, phòng tiêm ở nơi xa truyền đến
tiếng trẻ con khóc……..ồn ào như vậy, cô lại giống như đang đứng ở đồng
hoang. Tin tức vẫn đang phát, trên màn hình xuất hiện tòa nhà Đông Cù
cao vút tầm mây, sừng sững ở giữa quảng trường Đông Cù,
phóng viên chen
chúc, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Đông Cù bị bao vây…..
Cô
đờ đẫn, giống như người gỗ, kế hoạch của Giản Tử Tuấn đã thành công, đó
là điều đương nhiên, anh ta nói gần đây Dịch Chí Duy thường xuyên phạm
sai lầm, trình độ thất thường. Huống hồ, anh ta còn có nội gián ở Đông
Cù. Lưới trời lồng lộng, chỉ đợi Dịch Chí Duy chui đầu vào trong.
Cô không biết mình đờ đẫn đến lúc nào, cho đến tận lúc Thánh Hi đến tìm: “Chị cả! Chị đứng đó làm gì thế?”
Cô miễn cưỡng cười một lát, chậm chạp đi nộp tiền, đón mẹ kế xuất viện.
Ở trên xe, điện thoại di động của cô reo lên, cô liền vội vàng cầm lấy, một hàng chữ không ngừng nhấp nháy, Dịch Chí Duy gọi đến có nghe hay
không? Cái tên đó trong chốc lát khiến cô không có sức lực, tim cô đập
thình thịch, cũng giống như dòng chữ đó nhấp nháy không yên, vẫn còn
chưa đợi cô nghe, đối phương bỗng nhiên liền tắt đi. Cô trơ mắt nhìn đèn báo tin nhắn đó tắt đi, giống như là nhịp tim của mình cũng đột nhiên
dừng lại, cô không thể chịu được sự tạm ngừng lại này nữa, lập tức liền
ấn gọi lại.
Giọng nói máy tinh lạnh lùng: “Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được…..”
Anh không chỉ dập máy, còn tắt máy.
Cô trở nên sợ hãi, ngày hôm cha cũng là gọi điện cho cô rồi lại tắt đi, cô gọi lại, ông tắt máy. Từ đó cô liền vĩnh viễn không có cơ hội nghe
thấy giọng cha nữa. Cô không ngừng toát mồ hôi, cô gọi đến phòng thư ký
của Đông Cù, nhận điện thoại là một giọng nói lại—-hai thư ký hành chính đều bị nghi ngờ có phạm tội thương mại bị cảnh sát giam giữ, cô nói:
“Xin anh giúp tôi nối với phòng chủ tịch.”
Đối phương nói: “Chủ tịch không ở đây.”
Cô nói: “Làm phiền anh, tôi là Phó Thánh Hâm.”
Đối phương nói: “Chủ tịch không có ở đây, xin lỗi!”
Có lẽ anh dặn dò thư ký không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào, có lẽ anh thật sự không ở phòng làm việc.
Cô không ngừng toát mồ hôi, cô lại gọi điện đến chung cư của anh, chuông reo rất lâu cũng không có người nghe máy.
Mẹ kế và em trai em gái đều hỏi cô sao vậy, cô nói: “Không có gì, một
người bạn xảy ra chuyện.” Cô chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ, anh thắng mãi quen rồi, cho nên nhất định là không chịu nổi, anh sẽ làm sao?
Đưa mẹ kế em trai em gái về nhà cô liền ra ngoài. Đầu tiên cô đến Đông
Cù, trong đại sảnh đâu đâu cũng là phóng viên hoặc nhân viên bảo vệ Đông Cù, hai bên xem ra đã đối chọi rất lâu. Không khí căng thẳng đến mức
khiến cô càng lo lắng, nhân viên bảo vệ của chặn cô ở ngoài: “Xin lỗi,
xin cô lùi ra bên ngoài hàng rào bảo vệ.” Cô nói: “Tôi không phải phóng
viên, tôi có việc đến nơi tư vấn.”
Cô gái ở chỗ tư vấn không phải
là người lần trước, cũng không quen cô, vừa nghe thấy cô muốn gặp Dịch
Chí Duy, liền nói: “Chủ tịch không có ở đây.” Cô nhẫn nại nói: “Tôi
không phải là phóng viên, tôi là Phó Thánh Hâm, làm phiền cô gọi điện
thoại lên phòng thư ký hỏi một tiếng, xem thư ký Hoàng hay trợ lý Phan
nói thế nào.”
Hoàng Mẫn Kiệt nhận điện thoại, liền nói với cô: “Cô Phó, ngài ấy không ở đây.”
Cô hỏi: “Vậy anh ấy ở đâu?”
“Chúng tôi không biết.”
Cô nói: “Tôi biết các anh nhất định biết, nói cho tôi đi.”
Hoàng Mẫn Kiệt im lặng một lúc, nói với cô: “Được rồi, cô Phó, tôi sẽ xuống.”