Giản Tử Tuấn nhìn thẳng vào mắt anh, không nhìn ra bất cứ manh mối nào
trong mắt anh. Bỗng nhiên Giản Tử Tuấn hỏi: “Có phải là anh mềm lòng rồi không?”
Dịch Chí Duy cười lớn: “Người mềm lòng chỉ sợ là anh
thôi—–Tôi nhớ lúc đầu bảo anh ra mặt ép cô ta vào bước đường cùng, để cô ta không thể không đến cầu cứu tôi, anh còn không tình nguyện lắm.”
Giản Tử Tuấn phì cười một tiếng: “Ông bạn, đó là vì lúc đầu anh ra giá quả thật không hợp lý.”
Dịch Chí Duy gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần ra giá đủ cao, trên thế giới này không có gì là không mua được.”
Giản Tử Tuấn mỉm cười: “Hoạt động kinh doanh, không chỉ là tiền bạc,
quan trọng hơn đó là trí tuệ. Cách thức cao minh nhất chính là lợi dụng
tình cảm, phương pháp thần thánh đó của anh, đến hôm nay khiến tôi rất
kính phục, anh làm thế nào mà nghĩ được cách ngụy tạo ra Phồn Tố hả?”
“Để khiến cô ta không nghi ngờ, tốt nhất chính là tìm một lý do để tôi
yêu cô ta. Tôi cho người ngụy tạo ảnh của Phồn Tố, chính là cho cô ta
một sự giải thích rất tốt, giải thích vì sao tôi dễ dàng chịu giúp cô
ta. Trái tim của phụ nữ rất kỳ lạ, cái cô ta muốn chẳng qua là tình yêu. Tôi cho cô ta một lý do hợp lý, ngược lại cô ta sẽ như con thiêu thân
đâm đầu vào lửa.”
“Tôi cứ tò mò, phản ứng của cô ta lúc biết sự thật.”
Dịch Chí Duy ung dung nói: “Chắc là sẽ rất đặc sắc, bỏ ra nhiều công
sức như vậy, cũng chỉ vì hưởng thụ giây phút đó. Tôi đã từng thề, từ
ngày cha tôi qua đời, tôi liền thề, nhất định phải khiến Phó Lương Đông
chịu sự báo ứng đáng được nhận. Tôi phải khiến ông ta sống không bằng
chết, đáng tiếc ông ta không chịu nổi gió bão, tôi chỉ là khiến tất cả
ngân hàng dừng khoản vay của ông ta thôi, ông ta biết đối thủ là tôi,
bản thân đã đi vào đường cùng, không ngờ lại nhảy lầu chết mất, coi như
dễ dàng cho ông ta. Còn về Phó Thánh Hâm——nợ cha con trả, cũng là điều
đương nhiên.”
Giản Tử Tuấn nói: “Chỉ số hàng hóa tương lai anh
khuyên cô ta mua, qua mấy ngày nữa cô ta sẽ phát hiện ra, món nợ kếch xù mà cô ta nợ, chỉ sợ cả 3 đời cô ta cũng không trả nổi.”
Dịch Chí
Duy vui vẻ: “Đây là món quà sinh nhật lớn mà tôi tặng bản thân mình,
chưa đến ngày đó, tôi thật sự không nỡ để nó xảy ra trước.”
Giản Tử Tuấn nâng ly lên: “Vào chính hai ngày này, điều đẹp đẽ anh mong muốn
nhất sắp đến. Vì thành công của chúng ta, cheers!”
“Cheers!”
Rượu vang đỏ năm 82, sau khi uống vào đương nhiên ngấm lâu. Trên đường
liền có cảm giác ngà ngà say nặng trĩu, đầu óc choáng váng. Về đến nhà,
trong phòng tối om, không biết vì sao không bật đèn. Bây giờ anh mới
nhìn ra cô đứng ở giữa phòng khách như con rối không động đậy, giống như đứng ở đó đã cả trăm năm. Trong giọng nói của cô có sự lạnh lẽo thấu
xương: “Tại sao Thánh Khi tự sát?”
Anh cười không thành tiếng: “Bởi vì………….tôi khiến cô ta mắc lừa……. tôi khuyên cô ta đem hết tiền, còn
bao gồm một khoản bội chi lớn, đều đầu tư vào cổ phiếu, cô ta đương
nhiên đã phá sản, tôi lại không chịu giúp cô ta trả.”
Cô choáng váng. Trời! Mấy ngày trước anh khuyên cô mua chỉ số hàng hóa tương lai…….
“Không sai, tôi dùng thủ đoạn đối phó với em gái cô để đối phó với cô.
Qua 24 tiếng nữa, cô sẽ phát hiện ra, cô cũng sẽ không còn một đồng nào, ngược lại còn nợ ngân hàng một khoản lớn.”
Giọng nói của cô ù ù: “Anh tại sao……..tại sao phải làm thế?”
“Phó Thánh Hâm, tôi chưa từng yêu cô, trên thực tế, tôi hận cô, hận
từng người nhà họ Phó
các cô, đặc biệt là Phó Lương Đông. Có lẽ cô biết, là hai công ty đã mua chuộc Hách Thúc, bây giờ tôi có thể nói cho cô
biết, một là Phú Thăng, công ty còn lại chính là Đông Cù. Cô Phó, tôi
rất vui nói với cô rằng, Phó Lương Đông là do tôi ép chết, tôi khiến tất cả các ngân hàng không cung cấp khoản vay cùng ngành cho Hoa Vũ, Phó
Lương Đông biết đối thủ của ông ta là tôi, ông ta không còn đường nào để đi nữa.”
“Dịch Chí Duy!”
“Muốn giết tôi sao?” Anh mỉm cười: “Đồ ngốc, cô yêu tôi đấy!”
Người đáng chết là bản thân cô, cô thở dốc, nhìn anh, không ngờ anh vẫn có thể cười rạng rỡ như vậy.
“Mối thù giết cha không đội trời chung.” Anh vỗ nhẹ mặt cô, “Cô rất dễ
dàng quên đi thù giết cha, nhưng tôi không độ lượng như thế. Tôi thật sự nên đưa cô về nhà xem xem mẹ tôi……Tôi đã từng có gia đình, gia đình
hạnh phúc nhất trên thế giới……. liền bị hủy hoại một cách dễ dàng, cha
chết, mẹ điên, tôi mới 10 tuổi, em trai chưa đầy tháng…….gia sản suýt
nữa rơi vào tay chú họ. Tôi đã từng thề, tôi thề sẽ lấy lại tất cả, tôi
cũng đã làm được. Cô có từng trơ mắt nhìn người cô yêu thương nhất chết
đi không? Cô có từng trơ mắt nhìn người cô yêu thương nhất phát điên
không? Lúc tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi liền thề, tôi sẽ cho cô thấy, tôi nhất định phải khiến người Phó Lương Đông thương yêu nhất nhìn
thấy, trơ mắt nhìn…….”
Cô kinh hãi nhìn cơ mặt vặn vẹo của anh, anh tóm lấy cô: “Phó Thánh Hâm, đây là món quà lớn nhất tôi tặng bản thân
mình, cô thích không?”
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô chưa từng tuyệt vọng như vậy: “Anh buông tôi ra!”
Anh cười trầm trầm: “Cô định làm thế nào? Lại quay lại tìm Giản Tử Tuấn sao? Ồ, tôi quên không nói cho cô biết, anh ta là bạn hợp tác và đồng
bọn tốt nhất của tôi, chúng tôi có tình cảm hợp tác nhiều năm, không có
ai biết, Phú Thăng và Đông Cù xưa này đều đang hát bè. Tôi đợi cô đi đến ngày hôm nay, tôi đợi sau khi Giản Tử Tuấn tiết lộ chút tin tức cho cô
đi tìm Trịnh Tấn………” Anh phì cười một tiếng: “Tôi đợi cô dần dần phát
hiện ra chiếc lưới này đang bủa vây lấy cô….”
Từng tiếng sấm nối tiếp nhau đánh về phía cô, mà cô không có nơi để ẩn náu!
“Thật ra vốn dĩ không có Phồn Tố, ảnh là tôi sai người ngụy tạo mà ra, cố ý cho cô xem.”
“Tin tức cô mang thai là tôi bày mưu kế cho báo giớ đăng lên, bởi vì
tôi vốn dĩ không muốn đứa trẻ đó, thay tôi sinh con——cô không xứng!”
Hai mắt cô trở nên mơ hồ, trời và đất đều trở nên quay cuồng.
“Cô chỉ là kẻ đáng thương, để tôi và Giản Tử Tuấn thao túng trong tay.
Tôi biết cô bây giờ rất tuyệt vọng, nhưng không sao, cô vẫn có thể chết, đầu xuôi đuôi lọt, tất cả đau khổ phiền não đều không còn nữa.
Cô chỉ có thể phát ra âm thanh thì thầm: “Anh thật tàn nhẫn……”
Anh cười lớn, trả lời cô: “Là cô quá ngốc, quá ngây thơ, cô cho rằng
thật sự có tình yêu tồn tại sao? Cô cho rằng tôi sẽ yêu cô sao? Cô cho
rằng tình yêu có thể thẳng nổi hận thù sao? Nực cười!”