"Bảo là chia sẻ manh mối, thế mà anh một đi không trở lại." Hứa Giai nhìn hắn trách móc.
Nhạc Lâm tự nhủ trong lòng, trước khi kiếm đủ một bộ trang bị hắn vốn không muốn gặp lại đứa con gái này.
"Còn cô thì sao? Cô cũng đâu có tìm tôi".
Lời của Nhạc Lâm cũng có ẩn ý.
"Mười hai người chơi, một cương thi, mười quốc gia, một người khác là ai?" Giọng điệu Hứa Giai lạnh nhạt, "Cho nên tôi quyết định vòng này tự chơi một mình, loại hết những kẻ khả nghi, cuối cùng sẽ tự biết cương thi là ai – chính là kẻ có bắn dung dịch vào cũng không chết".
Nhạc Lâm cảm thấy mợ nó, hắn chật vật đến thế này chính là vì chưa đủ mặt dày! Nếu hắn giống Hứa Giai một mình một phe, gặp ai thì diệt người đi, chắc tình cảnh đã khá hơn nhiều.
Đương nhiên cũng vì hắn đoán được quy tắc trò chơi quá muộn, không tìm đủ vũ khí, không có cơ hội làm kẻ ác...
"Vũ khí từ đâu mà có?" Nhạc Lâm chỉ trang bị xa hoa trên người Hứa Giai.
"Lấy của người khác".
Hứa Giai không hề chột dạ, thoải mái thừa nhận: "Làm cách nào lấy được thì thôi không kể, nói chung là kiếm đủ một bộ rồi".
Lấy được bằng cách nào không kể...!Nhạc Lâm thở dài, vẻ mặt đầy đau thương.
Kẻ ác thế này thì không ai quản, hắn đầy người chính nghĩa thế này lại bị ba đồng đội đuổi bắt, hận không thể diệt hắn trước khi cương thi tới, đúng là trời cao không có mắt!
Nhạc Lâm còn muốn nói gì đó, sau lưng truyền đến tiếng Xoạt, là âm thanh bảng tên bị xé mất.
"Nói nhiều với anh ta có gì hay? Xé cái là xong".
Tề Viễn bình tĩnh đi ngang qua bên cạnh Nhạc Lâm.
Nhạc Lâm, "..."
Hắn biết gián điệp là người chơi lv1, nhưng có phải Hứa Giai không thì chưa biết được.
Trò chơi lần này, số người chơi lv2 chiếm số lượng lớn, Nhạc Lâm căn bản không thể biết được người khác có đẳng cấp thế nào.
Nếu như Tiểu Doãn đứng đây, cô nàng sẽ biết được, trong số người chơi còn sống chỉ có Nhạc Lâm và Hứa Giai là người chơi lv1.
Nhưng người đứng đây lại là Nhạc Lâm, hắn chỉ biết mình và Hứa Giai lv1 chứ không thể phân biệt những người chơi khác lv mấy.
Nếu hắn biết lv1 chỉ có hai người, đương nhiên sẽ kịp nhận ra Hứa Giai chính là gián điệp, người đi cùng cô có thể là cương thi.
Nhưng, hiện thực không có nếu như.
Hắn còn đang mải khách sáo với Hứa Giai, không chú ý sau lưng mình có người, bảng tên lập tức bị người kia xé mất.
"Tôi..." Lời cuối còn chưa kịp cất lên, Nhạc Lâm đã biến mất không còn bóng dáng.
Loa phát thanh lại thông báo: "Con người số 4 OUT! Con người số 4 OUT!"
"Còn một khẩu súng nước cuối cùng".
Hứa Giai nói.
**
Đại sảnh tầng một, ba người đang đứng cùng nhau trao đổi phương án hành động.
Tiểu Doãn xanh mặt, "Số 4 bị loại, hắn là con người".
Nếu như là gián điệp, chắc chắn loa phát thanh phải thông báo "Gián điệp số 4 OUT!".
Không còn cách giải thích nào khác, số 4 đúng là con người.
Số 5 gãi đầu, cảm thấy có lỗi với số 4.
Chẳng qua anh ta chẳng nghĩ lâu, lời lẽ chính đáng tỏ vẻ: "Số 4 là con người, tôi cũng thế.
Anh ta dẫn tôi đi tìm rương báu, nhặt được súng nước này".
"Tôi hiểu".
Tiểu Doãn tính toán: "Trước mắt trừ ba người chúng ta còn lại ba người khác – số 1, số 2 và số 8".
"Cương thi và gián điệp chắc chắn ở trong số họ".
Số 5 phân tích.
"Gián điệp là số 2." Tiểu Doãn đoán ra, oán hận nói, "Trong số người chơi còn lại chỉ có cô ta là người chơi lv1".
"Cương thi là số 1 hay số 8?" Số 5 đau khổ suy nghĩ.
Một giây sau, lời nói của anh ta lại thay đổi: "Đã xác nhận tôi là người tốt thì đem dung dịch giao cho tôi đi? Không có dung dịch tôi không thể tấn công cương thi được".
"Vì sao không phải anh giao súng cho chúng tôi?" Tiểu Dương không muốn lùi bước.
Số 5 nắm chặt súng nước, không chịu buông tay.
Giằng co một hồi, một người từ xa đi về phía họ.
Người đó đứng xa xa, gọi với sang: "Ba người bên kia, chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Tiểu Doãn liếc sang, phát hiện người đến là số 8, cấp bậc không thể kiểm tra.
Có thể đó chính là cương thi, ba người không hẹn cùng nghĩ như vậy.
"Ba người các người đều xác định mình đáng tin chứ?" Số 8 dừng lại cách ba người họ tầm 2m, mở miệng đặt câu hỏi.
Tiểu Doãn hất cằm lên, "Chắc chắn rồi."
Số 8 gật nhẹ đầu, từ trong túi lấy ra dung dịch đặc biệt, ném tới chỗ số 5.
Số 5 vô thức nhận lấy bình dung dịch, cả người cũng ngây ngốc đứng hình.
Tiểu Doãn và Tiểu Dương liếc nhau, không rõ số 8 đang làm gì.
"Anh có ý gì?" Tiểu Dương hỏi.
Số 8 nhạt nhẽo đáp lời: "Tìm được dung dịch xong tôi đã tìm tất cả căn phòng ở tầng 4.
Cho dù là súng nước hay dung dịch tôi cũng không tìm được cái gì".
"Có lẽ do tôi không đủ may mắn tìm nhầm tầng, nhưng tôi lại tin rằng cương thi sau khi loại người chơi đã tiêu hủy cả vũ khí hơn".
"Bên cương thi có hai người, nếu ba người các bạn đã xác định tin tưởng nhau thì chắc chắn đều là đồng đội con người".
"Trong tay số 5 có súng nước, có lẽ đó là vũ khí của con người.
Hai người lại không muốn giao dung dịch ra thì tôi cho anh ta, có gì sai sao?"
Tiểu Dương lập tức đổi sắc mặt.
Tiểu Doãn hít vào một hơi khí lạnh.
Số 5 bỗng nhiên cảm thấy súng nước trong tay mình nặng ngàn cân.
"Nếu đúng là chỉ còn một khẩu súng, số 5 bị loại, chúng ta chỉ có thể chờ chết sao?" Câu nói của Tiểu Doãn hơi ngập ngừng, gần như không thể tin nổi hiện thực.
"Cho nên tôi đưa số 5 dung dịch, chứ không thì ai lại muốn giả vờ giả vịt hào phóng làm gì chứ?" Số 8 thở dài, giọng nói buồn phiền.
"Cho dù chúng ta có ưu thế về số lượng, nhưng lại thiếu vũ khí tấn công, có lẽ sẽ thua".
"Coi như còn phòng có súng nước đi nữa chúng ta cũng không rảnh tìm kiếm.
Bốn người đem năm tầng tìm kiếm cần bao nhiêu thời gian? Đủ để cho cương thi vừa đi vừa về giết hết tất cả".
"Vậy thì...!hay là các người cầm súng nước đi?" Số 5 gan bé, thắng lợi giao cho anh ta, trọng trách này anh ta không dám đảm đương, cũng không muốn đảm đương.
"Đưa Tiểu