Số 6 không biết đồng đội đang dùng ánh mắt gì nhìn chính mình, tràn đầy phấn khởi tiếp tục phân tích: "Căn cứ vào tình huống hiện tại, những người chơi có chữ số thứ tự liên tiếp nhau chính là đồng đội.
Nói cách khác, số 2, số 3 trở thành người chơi lẻ, hai chúng ta là một đội, số 7 số 8 là một đội".
"Nếu đội chơi còn lại hai người đều là người chơi nam, thế thì chúng ta nên ưu tiên loại họ trước.
Nếu đó là một đội nam – nữ, thì chúng ta cứ tùy hoàn cảnh, loại ai cũng được".
Tiếp theo, số 6 nhấn mạnh: "Nhưng chúng ta cần chú ý, không nên đâm đầu vào mũi nhọn của địch, tuyệt đối không được quá nổi bật, tránh cho bốn người còn lại hợp lực tấn công".
Tiểu Doãn liên tục gật đầu, giống như rất chân thành nghe lời, nhưng thực ra cô nàng chẳng chú tâm chút nào.
Trong đầu cô nàng đang có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng đều là những chuyện khác.
Lúc nào nên ra tay với số 6, cho hắn một niềm vui bất ngờ?
Cô rất muốn nhìn thấy vẻ mặt giật mình ngạc nhiên của hắn.
Hay là đợi thêm chút nữa nhỉ? Lợi dụng anh ta loại hai người chơi nam còn lại, khi nào không còn giá trị lợi dụng nữa thì loại bỏ?
Tiểu Doãn nghĩ rất nhiều, trên mặt vẫn bày ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: "Anh có kinh nghiệm, anh nói thế nào, tôi làm thế ấy".
Số 6 nghĩ đồng đội tin tưởng, trao trách nhiệm cho mình, định tiếp tục bàn kế hoạch.
Nhưng lời đang định nói miệng, hắn nhìn Tiểu Doãn, sắc mặt lại rối rắm một hồi, hay là nên tự dựa vào chính mình nhỉ? Lỡ đâu tin nhầm người, kế hoạch thất bại, vậy thì hắn phải làm sao?
"Nghĩ ra kế hoạch gì chưa?" Tiểu Doãn ngẩng mặt lên hỏi.
Một lúc lâu sau không ai nói gì.
Quá nửa ngày, số 6 mới thở dài, phiền muộn bảo: "Tùy cơ ứng biến vậy".
Tựa như chưa từng có kế hoạch gì.
"Được".
Tiểu Doãn nghiêm túc đồng ý, trong lòng lại điên cuồng chửi bới, kẻ có IQ tầm này mà còn đòi khinh bỉ cô ấy hả? Dũng khí của anh lấy đâu ra vậy?
"Đi thôi, chúng ta tìm người còn sống trước đã, xem xem tình hình hiện tại là thế nào".
Số 6 nói.
Tiểu Doãn nghĩ thầm: Kệ nó, chờ chút số 6 đi trước, cô nổ súng tặng cho hắn ta một niềm vui bất ngờ luôn vậy.
Dù sao sau khi loại số 6, trong trò chơi này chỉ còn ba nữ thích khách và hai người chơi nam, cho dù có trực tiếp tấn công địch cũng vẫn có thể thắng!
Ai ngờ cô nàng mới vừa hạ quyết tâm, một bóng người lại nhảy ra từ chỗ rẽ, nhắm thẳng vào bảng tên của số 6.
Người tới chạy rất nhanh, nhắm rất chuẩn, dung dịch từ súng nước phun ra bắn ướt bảng tên, một loạt động tác vừa nhanh vừa gọn, trước sau không đến năm giây!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng không phải của số 6, mà là của Tiểu Doãn: "Hắn là con mồi của tôi!!!".
Tiểu Doãn vạn vạn không ngờ nổi, con mồi mình để mắt đến lại bị người khác cướp ngay trước mũi.
Không thể ra tay loại bỏ số 6, cô nàng tiếc nuối ảo não không thôi, hận không thể đạp người tới hai cái!
Sao mà người này đáng ghét thế chứ!! Tiểu Doãn đau đớn không thôi.
Con người đáng ghét – Hứa Giai lộ ra vẻ khen ngợi, nói: "Không tồi, cô có công hấp dẫn sự chú ý của người khác".
Nhờ Tiểu Doãn và số 6 nói chuyện cùng nhau nên cô mới có thể xông lên giành được chiến thắng.
Tiểu Doãn uất ức vô cùng, không thèm nghe lời khen của người nào đó.
Số 6 được hai người phụ nữ tranh đoạt: "..."
Hắn không cảm thấy vui chút nào, còn đang ngây ngốc ngẫn ngờ.
Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì sao đồng đội của mình không hề hỏi thăm mình một tiếng, còn chạy theo kẻ đánh lén trò chuyện vui vẻ như thế?
Thậm chí đến khi hắn biến mất rồi, đồng đội còn không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ mải có có không không với người kia.
"Người chơi số 6 OUT! Người chơi số 6 OUT!" Loa phát thanh lại thông báo như mọi lần.
"Đối thủ chỉ còn hai người." Chẳng biết từ lúc nào, Tư Hải đã đi đến.
Đến tận lúc này, sau khi trò chơi bắt đầu, ba nữ thích khách mới thành công tập hợp lần đầu tiên.
Nhưng mà đối thủ lúc này, đã sắp bị loại gần hết...
"Ừ, chỉ cần loại số 7 và số 8, trò chơi sẽ kết thúc".
Hứa Giai đáp lời.
Trò chơi đã đi vào giai đoạn cuối cùng, có giấu hay không cũng không quan trọng nữa.
Tiểu Doãn giơ tay lên, "Tôi có thể hỏi một chút không? Hai người đã loại những ai?"
Cô nàng không biết thành tích vĩ đại của đồng bọn, hi vọng được hiểu biết thêm.
"4, 11, 12 là do tôi loại".
Tư Hải nhàn nhạt nói, "Tôi đánh lén số 11, ám chỉ cho đồng đội số 4 hỗ trợ loại 12, chờ 12 bị loại thì tôi loại nốt số 4".
"6, 9, 10 là kiệt tác của tôi".
Hứa Giai giơ ngón trỏ chỉ vào Tiểu Doãn, "Dụ dỗ".
lại chỉ vào mình, "Bắn súng".
Tiểu Doãn yên lặng nói trong lòng, đúng là một đám đồng đội ác độc.
Tư Hải cau mũi, phản đối: "Không đúng, số 1 bị loại cũng phải tính vào công của cô chứ!".
"Đâu có".
Hứa Giai không nghĩ gì đã phủ nhận.
"Cô nói chuyện với anh ta hai câu, lừa anh ta bị loại luôn".
Tư Hải không hề tin cô: "Thậm chí cô không cần tự ra tay, có người tự dâng đồ ăn lên tận bàn".
Hứa Giai: "..."
Nghe thì cảm thấy không đúng lắm, nhưng sao lại không thể cãi lại là thế nào?
"Sao phải bắt ba cô gái cùng hợp tác chứ".
Tiểu Doãn tức giận lẩm bẩm: "Theo tôi thấy, chỉ cần một trong hai người ra tay, tất cả mục tiêu đều sẽ bị tiêu diệt sạch".
Cô nàng đã từng khờ dại nghĩ rằng 3 đấu với 9, người chơi nữ yếu thế không thể nghi ngờ.
Nhưng về sau cô nàng mới phát hiện, số lượng không thể chứng minh được điều gì.
Số lượng con mồi còn ít quá, muốn đánh giết lại phải tranh đoạt.
"Nếu dựa vào mình tôi đương nhiên có thể tiêu diệt sạch sẽ, nhưng quá tốn sức".
Hứa Giai nghiêm mặt nói: "Phân công nhau hành động, có thể tránh được không ít chuyện".
Có người để lợi dụng đương nhiên phải lợi dụng chứ.
Cô nghiêm túc đấy hả! Có trời mới biết cô ta nói thật hay nói đùa! Tiểu Doãn hơi bối rối.
"Đi thôi, loại nốt hai người cuối cùng".
Hứa Giai vung tay lên, dẫn đầu đi tìm người.
Chỉ nhìn tư thế của cô, Tiểu Doãn còn tưởng rằng sau lưng cô có thiên quân vạn mã nên mới tự tin đến vậy.
Tư Hải cũng nói: "Đến lúc kết thúc trò chơi rồi".
Nói xong nhanh chóng đuổi theo Hứa Giai.
Tiểu Doãn không còn ý kiến gì khác, đành phải theo