"Vậy sau này không phải sẽ thường xuyên gặp được người quen, sau đó bị đánh hội đồng à?" Hứa Giai hơi buồn rầu.
Tề Viễn mang theo dáng vẻ người từng trải, người rất có kinh nghiệm, bình tĩnh bảo: "Không còn cách nào khác, thắng càng nhiều lần thì càng trở thành cái đinh trong mắt người khác.
Không có ai không muốn diệt kẻ mạnh trước cả".
"Thế nhưng đối với chúng ta mà nói, thắng lợi dễ dàng, thắng lợi có tiền thưởng, có ngốc đâu mà không thắng".
"Chơi càng nhiều trò chơi, gặp càng nhiều người, cậu sẽ dần phát hiện.
Có những người chơi cậu không nhớ nổi họ là ai, nhưng họ lại nhớ rất kỹ cậu.
Có thể cậu đã từng loại họ, nhưng biểu hiện của họ không quá xuất sắc, cho nên cậu không thể nhớ nổi người ta".
truyện đam mỹ
"Phụt".
Rõ ràng là đang nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng Hứa Giai lại không kiềm chế được bật cười thành tiếng.
"Đúng thế".
Cô không thể không thừa nhận, "Mỗi trò chơi đều có vài vị người chơi, nhưng người chơi để lại ấn tượng cho tớ không nhiều.
Tớ không biết tên họ, thậm chí tướng mạo họ ra sao tớ cũng không nhớ.
Chỉ có những người chơi xuất hiện ở giai đoạn cuối thì ấn tượng mới sâu".
"Cho nên khi chơi trò chơi này, tất cả những người chơi ở đỉnh kim tự tháp đều quen biết nhau.
Có người không hề nói tên của mình ra nhưng vẫn khiến người ta nhớ mặt".
Tề Viễn tiếp lời.
"Có phải lv.3 chính là điểm cuối không?" Hứa Giai lại hỏi: "Nghe có vẻ khó tăng cấp nhỉ".
"Dù sao tớ cũng chưa gặp được người chơi nào lv.4".
Tề Viễn nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn đã được mang đến.
Hứa Giai nhìn qua, thấy chỉ có một chiếc bát một đôi đũa, không khỏi buồn bực: "Cậu không ăn à?"
"Ăn rồi, sắp vào trò chơi".
Tề Viễn hờ hững nói.
Hứa Giai, "..."
Sắp được đi kiếm mấy trăm nghìn mà còn có tâm tình nói chuyện với cô, làm cơm cho cô hả?
Hứa Giai lập tức cảm thấy đôi đũa quá nặng, hơi khó nhấc lên.
Tề Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, dặn dò: "Ăn đi, tớ đi một lúc rồi về".
Vừa dứt lời, anh liền biến mất.
**
Tề Viễn nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang đứng trong một phòng giam đơn.
Chữ lớn màu vàng kim từng dòng một hiện lên, bắt đầu giới thiệu quy tắc trò chơi lần này.
"Hoan nghênh bạn đến với Gameshow vô hạn."
"Trò chơi vòng này chính là Tập đặc biệt: Vượt ngục.
Tổng cộng có năm người chơi, trong đó bạn là phạm nhân số 1".
"Hiện tại bạn đang bị giam giữ trong một phòng giam đơn.
Trên cửa phòng có khóa mật mã, gợi ý về mật mã có thể tìm được trong phòng, sau khi tìm được mật mã có thể mở cửa phòng giam".
"Cả tòa nhà này chỉ có một lối ra ở tầng một, nhưng cửa lớn đã bị khóa lại, cần phải có chìa khóa để mở ra.
Trong vòng 2 giờ, bạn hãy tìm ra chìa khóa cửa lớn, thoát khỏi tòa nhà này.
Thuận lợi thoát khỏi tòa nhà, người chơi sẽ nhận được phần thưởng chiến thắng.
Quá thời gian quy định mà chưa thể thoát khỏi tòa nhà, người chơi sẽ bị loại."
"Trong túi đeo có vật phẩm quan trọng giúp người chơi vượt ngục, mong bạn hãy sử dụng một cách có hiệu quả".
"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng."
"Trốn thoát khỏi mật thất?" Tề Viễn hơi ngoài ý muốn – đây là lần đầu anh gặp trò chơi trốn thoát kiểu này ở trong gameshow vô hạn.
Chữ to màu vàng kim lại tiếp tục hiện lên.
"Chú ý 1: Trong tòa nhà có giấu cạm bẫy, người chơi hãy cẩn thận".
"Chú ý 2: Trò chơi lần này là thi đấu cá nhân, mỗi chìa khóa chỉ có thể giải cứu một người".
"Chú ý 3: Nếu tất cả phạm nhân thành công trốn thoát thì trò chơi sẽ kết thúc sớm.
Nếu như vẫn còn phạm nhân không thể trốn thoát, sau 2 giờ trò chơi sẽ tự động kết thúc".
[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, bạn sẽ nhận được phần thưởng trị giá 600.000 tệ]
[Thông qua kiểm tra đối chiếu, bạn là người chơi lv.3.
Tất cả tiền thưởng trong trò chơi này của bạn sẽ được tặng thêm 15%.
(Tức là nếu bạn nhận được phần thưởng chiến thắng là 600.000 tệ, số tiền thực tế bạn nhận được là 690.000 tệ)].
Tề Viễn mở túi đeo ra cẩn thận xem xét.
Anh phát hiện trong đó có một chiếc chìa khóa màu đỏ, còn có bản đồ tòa nhà.
Xem qua bản đồ, anh phát hiện tòa nhà này có ba tầng, tổng cộng 100 gian phòng.
Trừ số phòng ra, mỗi gian phòng có ghi chú thêm những cụm từ như "xanh da trời", "xanh lam", "xanh lá mạ".
Sau khi cầm chìa khóa màu đỏ, Tề Viễn lập tức hiểu ra: "Giống như tập Cương thi vậy, màu sắc này có ý định hướng đi cho mình.
So với việc đi tìm loạn mà không có manh mối thì điều tra kiểu này sẽ hiệu quả hơn nhiều".
"Vừa rồi mình đã thấy kì lạ, tại sao mới bắt đầu đã cho mình một chiếc chìa khóa màu đỏ? Có lẽ chiếc chìa khóa màu đỏ này có thể mở một cái khóa khác, sau đó mới tìm được chìa khóa mới.
Quanh đi quẩn lại vài vòng mới tìm ra chìa khóa đích thực."
"Chỉ là tạm thời chưa biết màu sắc này có quy luật thế nào nên khó mà xuống tay được".
Trong đầu Tề Viễn hiện ra vô vàn suy nghĩ nhưng cũng không mất mấy thời gian.
Lúc này dòng chữ màu đỏ lại bắt đầu hiện lên.
"Nội dung dưới đây bạn phải giữ bí mật với những người chơi khác".
"Thân phận bạn là gián điệp (quản ngục), công việc của bạn là ngăn cản phạm nhân trốn chạy".
"Trong vòng hai giờ, bạn hãy cố hết sức ngăn cản phạm nhân vượt ngục.
Nếu trong thời gian quy định không có người chơi nào trốn thoát, bạn sẽ dành được chiến thắng cuối cùng.
Nếu có một người chơi bất kỳ thành công trốn thoát, nhiệm vụ của bạn sẽ thất bại".
"Chú ý 1: Trong trò chơi lần này, chỉ có gián điệp mới được bắt phạm nhân.
Dùng dung dịch đặc biệt làm ướt bảng tên phạm nhân, hệ thống sẽ tiến hành bắt giữ, giam phạm nhân này vào ngục".
"Chú ý 2: Trò chơi này không thể loại bỏ người chơi, chỉ có thể bắt giữ".
"Chú ý 3: Sau khi phạm nhân bị giam giữ vẫn