Người chơi hai đội ra sân.
Sau khi cửa mở ra, hai người tham dự trận đấu đầu tiên là Tề Viễn vs Quốc Đống.
"May mắn ghê!"Hứa Giai vui mừng nói.
Nếu để người khác ra sân, chắc chắn lúc này chỉ có thể nhận thua.
Nhưng người ra sân lại là Tề Viễn, Hứa Giai cảm thấy rất yên lòng, tin tưởng Quốc Đống sẽ không phải đối thủ của anh.
"Cô ngậm miệng lại cho tôi!" Nhạc Lâm đen mặt nói.
Kẻ từ khi chơi trò chơi tay thối, hắn bắt đầu xuất hiện một số di chứng - không thể nghe được những từ ngữ như may mắn hoặc những từ ngữ liên quan đến nó.
Mỗi lần nghe thấy trái tim của hắn lại có cảm giác đau đớn mơ hồ.
"Anh không cần dự thi thì cứ ngồi ngốc một bên đi" Hứa Giai nhẹ nhàng đá hắn một cái.
Nhạc Lâm không cam lòng, "Công thần của mấy người nãy giờ đâu rồi?" Thái độ của kẻ này đối với người có công của đội không hề thân thiện chút nào!
Hứa Giai lườm hắn một cái: "Đâu phải anh tự nguyện không may...!đấy là ông trời không cho phép anh thua".
Nhạc Lâm không còn lời nào để nói.
"Đừng nói nữa, mau xem kìa".
Tiểu Doãn cắt ngang cuộc cãi cọ của hai người họ, nhắc nhở đồng đội chú ý quan sát tình hình trận đấu.
Trong lồng bát giác, Tề Viễn đang giằng co với Quốc Đống.
Quốc Đống khiêu khích trước: "Tới đây! Có bản lĩnh thì xé bảng tên tôi đi này!"
Tề Viễn nhìn hắn ta đã cảm thấy chướng mắt, rất muốn xé bảng tên của hắn ta xuống.
Nhưng Quốc Đống cao lớn vạm vỡ, rất khó đối phó.
Tề Viễn không thể tùy tiện ra tay, sợ lật thuyền trong mương.
Đúng lúc này, Quốc Đống đột nhiên tấn công.
Hắn ta nhanh chóng tiếp cận, một tay túm lấy Tề Viễn, một tay vòng qua sau lưng anh tìm kiếm.
Cùng lúc đó, Tề Viễn cũng đưa bàn tay về phía sau, nắm lấy bảng tên của hắn ta, sau đó kéo nó, nhanh chóng đổ người xuống.
Bởi vì Tề Viễn ngã xuống, phần lưng kề sát mặt đất, Quốc Đống không thế tóm được bảng tên của anh.
Mà lúc này, bảng tên của hắn ta đã bị xé.
Hệ thống tuyên bố, "Trận đấu đầu tiên, đội đen giành chiến thắng".
Cửa mở ra, Tề Viễn chậm rãi đi tới, giống như vừa rồi chỉ mới làm một chuyện không mấy tốn sức.
Trong mắt Hứa Giai tựa như có sao trời lấp lánh, "Làm tốt lắm! Thắng một cách đẹp trai vô cùng!"
Khoé miệng Tề Viễn không nén nổi, nhếch lên: "Đương nhiên".
"Người chơi tham gia trận đấu thứ hai chuẩn bị đi kìa".
Tiểu Doãn từ chối ăn thức ăn cho chó, cố ý dập tắt bầu không khí mập mờ, lớn tiếng nhắc nhở.
"Cố lên." Tề Viễn nhẹ nhàng vỗ vai bạn gái.
Người tham gia trận đấu thứ hai của đội đen chính là Hứa Giai.
Hai người chơi cùng vào sân.
Khi trông thấy đối thủ là người chơi số 2, Chu Duyệt vô thức nheo mắt lại.
"Tới đi".
Hứa Giai vẫy vẫy tay.
Chu Duyệt nhanh chân bước tới, lại muốn dùng chiêu cũ, véo thịt mềm hai bên eo.
Chỉ tiếc là Hứa Giai đã sớm chuẩn bị, lập tức nắm lấy ống tay áo dài của đối phương.
"Này, cô làm gì thế?" Chu Duyệt hơi hoảng sợ.
Tay áo bị người ta nắm, bàn tay của cô ấy không thể nào duỗi ra được nữa.
"Tôi không muốn đánh nhau, nên xin lỗi cô trước nhé".
Hứa Giai nhanh chóng buộc chặt tay áo lại, thế là một cánh tay của Chu Duyệt hoàn toàn mất đi năng lực hành động, chỉ còn một tay khác có được tự do.
"Này--- này!!!" Chu Duyệt không biết nói gì hơn, chỉ có thể phát ra mấy từ đơn bày tỏ sự phản đối.
Tay trái của Hứa Giai nắm lấy cánh tay còn tự do của đối phương, tay phải lần ra sau lưng, vừa nhanh nhẹn xé bảng tên của người ta xuống, vừa thầm thì: "Xin lỗi".
Trong chớp mắt, Chu Duyệt đã bị đánh bại.
Dáng vẻ cô ấy giống như người bị thương nặng, bị tầng tầng băng vải quấn chặt lấy, lúc này vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, dở khóc dở cười.
Hệ thống tuyên bố: "Trận đấu thứ hai, đội đen giành chiến thắng ".
Hứa Giai trở về, thoải mái hỏi: "Tiếp theo đến lượt ai? Tốc chiến tốc thắng nhé".
Tiểu Doãn hăng hái đứng ở cửa ra vào đợi đến lượt mình lên sân khấu.
Mà lúc này bên đội trắng, Lâm Hi dùng giọng điệu không cao không thấp nói: "Thế như chẻ tre, không tài nào đỡ nổi".
Đúng như anh ta dự đoán, đội trắng không thể nào chống lại được đội đen.
"Anh cho rằng đội đen đã thắng chắc rồi sao?" Cô gái đeo kính vẫn coi Lâm Hi là kẻ địch, giọng nói tràn đầy ác ý.
"Đúng thế, đội họ chắc chắn sẽ chiến thắng".
Lâm Hi bình tĩnh nói sự thật.
"Mơ tưởng!" Sao mà cô gái đeo kính này lại chưa nhìn ra kết cục được chứ? Chỉ là cô nàng không muốn thừa nhận mà thôi.
Lâm Hi nhìn sang, nhàn nhạt đáp lời, "Cô vui là được".
Dù sao trò chơi cũng sắp đến lúc kết thúc, Anh ta sắp có thể rời khỏi trận đấu làm anh ta tuyệt vọng này.
Cô gái đeo kính...
Trận đấu thứ ba, Tiểu Doãn vs Lâm Đông Dương.
Sau khi thấy rõ hai người tham gia thi đấu, cô gái đeo kính mừng rỡ: "Có hi vọng!"
Chỉ là những người khác hoàn toàn không thể vui sướng được.
Dưới tình huống đội đen đã chiến thắng hai trận, đội trắng có thắng được một trận này cũng không thể đền bù được thế trận bất lợi.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người nào phụ họa, cô gái đeo kính chỉ có thể hậm hực im lặng.
"Dù sao cũng phải thua, anh cho tôi xé thẳng bảng tên nhé, được không?" Trong miệng Tiểu Doãn Toàn là mấy lời lẽ rác rưởi, định bụng làm dao động ý chí của đối phương.
Lâm Đông Dương lại nói, "Đội thì chắc chắn không thể nào thắng được, nhưng tôi không muốn thua".
Nhất là khi phải thất bại dưới tay của phụ nữ.
Tiểu Doãn bĩu môi, phiền phức.
Hai người thử thăm dò tiếp cận lẫn nhau.
Cho đến khi khoảng cách chỉ còn 1m, Lâm Đông Dương ra tay trước, anh ta sải bước tới gần, có ý đồ muốn giật bảng tên của Tiểu Doãn, nhưng đáng tiếc Tiểu Doãn lại quay người tránh kịp.
"Hơi khó chơi đấy nhỉ" Lâm Đông Dương thầm tự nhủ trong lòng.
Tiểu Doãn đi vòng xung quanh Lâm Đông Dương, muốn bất ngờ tấn công vào sau lưng anh ta, nhưng phản ứng của Lâm Đông Dương cũng rất nhanh nhẹn, xoay người theo cô.
Vòng qua vòng lại cả nửa ngày, hai mắt Tiểu Doãn đã hoa lên nhưng vẫn không tìm được cơ hội tấn công.
Tiểu Doãn đang định đổi kế hoạch, ai ngờ Lâm Đông Dương cũng hoa mắt, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cơ hội ở ngay trước mắt, Tiểu Doãn nhanh chóng lại gần.
"Sao cô có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được chứ?" Lâm Đông Dương hơi tức giận.
"Anh đánh nhau với một cô gái, anh còn lý luận cái gì?" Tiểu Doãn căn bản chẳng quan tâm, nắm chặt lấy bảng tên, định kéo nó xuống.
Nhưng Lâm Đông Dương trở tay, lập tức nắm chặt phần áo có gắn bảng tên, kiên quyết không cho cô nàng xé xuống.
Hai bên giằng co.
Tiểu Doãn xé cả nửa ngày vẫn không xé nổi, dần dần có chút mất bình tĩnh.
Cô nàng đạp vào lưng Lâm Đông Dương một cái, sau đó giống như nhổ củ cải nhổ bảng tên của anh ta ra ngoài.
Tiểu Dương đứng bên ngoài, gật gật đầu nghiêm túc nói: "Muốn xé bảng tên của một người, đạp cho lưng mục tiêu quay sang một bên, kéo bảng tên sang bên còn lại, thao tác không hề sai lầm".
Về phần người nào đó đang