Tề Viễn, Hứa Giai một trái một phải bắt đầu tìm kiếm.
"Phát hiện mục tiêu nhớ gọi người hỗ trợ".
Tề Viễn căn dặn.
"Tớ biết." Hứa Giai nhanh chóng quét mắt qua các xó xỉnh.
Nhưng mà trường học quá lớn, có khoảng tám tầng, bọn họ cũng không đoán ra Tư Hải đang ngồi xổm ở chốn nào.
"Cậu đã gặp Tư Hải chưa?" Vừa tìm kiếm, Hứa Giai vừa hỏi thăm.
"Chưa".
Tề Viễn làm hai việc một lúc, nói chuyện mà vẫn không ảnh hưởng đến hiệu suất lục soát: "Có thể là không gặp được, cũng có thể là cô ấy phát hiện ra tớ trước, cố ý tránh tớ".
Dù sao trong tập Couple, Tư Hải đã biết mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.
Chuyện này cũng lý giải được tại sao Tư Hải lại chọn trốn đi, mà không cố gắng tận dụng cơ hội để loại bỏ hết con người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lúc còn lại ba phút, Hứa Giai ngừng tay, phiền muộn nói, "Mò kim đáy biển, vốn là không thể tìm thấy".
Tề Viễn hỏi, "Nếu như là cậu, cậu sẽ chọn trốn ở chỗ nào?"
Hứa Giai bỗng nhiên nghĩ ra, thốt lên: "Phòng y tế!"
Tề Viễn chớp chớp mắt, "Tớ chọn đi lại vòng quanh, một phút đổi vị trí một lần".
Hứa Giai, "..."
Câu trả lời ngoài ý muốn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý.
"Thế thì đến phòng y tế xem sao đi".
Tề Viễn quyết định trước.
Sau khi thương lượng xong, hai người nhanh chóng tìm đến mục đích của mình.
Vừa vào cửa, một chiếc tủ cao hai mét sừng sững đứng trong góc tường đập vào mắt.
Hứa Giai nhanh chóng đi đến, mở ngăn tủ ra.
Đáng tiếc bên trong không có gì cả.
Tề Viễn dùng khẩu hình nói, "Trên giường bệnh."
Hứa Giai hiểu ý, đi đến bên giường đột ngột vén chăn lên —— thế nhưng vẫn y nguyên, cái gì cũng không có.
Hệ thống vô tình vô nghĩa, cố ý gây sự bắt đầu đếm ngược.
"5."
"4."
"Được rồi." Hứa Giai từ bỏ, "Có lẽ giống như cậu nói, Tư Hải chạy loạn khắp nơi, căn bản không hề đến phòng y tế".
"3."
"2."
Tề Viễn không khỏi cảm thấy tiếc nuối, "Nếu chúng ta gặp nhau sớm một chút thì tốt."
Hứa Giai gật đầu đồng tình.
"1."
Đếm ngược kết thúc, hệ thống tuyên bố, "Chúc mừng số 1, số 2, số 3 giành được thắng lợi."
Vừa dứt lời, bên dưới giường bệnh có một bàn tay vươn ra, sờ lên mặt giày của Hứa Giai.
Hứa Giai, "..."
May mà cô gan lớn, chứ để một kẻ nhát gan đứng ở chỗ này, có lẽ đã phát bệnh tim rồi.
Tư Hải chui từ gầm giường ra, che ngực nói: "Nghe hai người nói chuyện, chút nữa tôi bị hù chết rồi.
Một phút đồng hồ cuối cùng, gần như tôi phải đếm từng giây trong lo sợ".
"Vì thắng lợi, cô cũng liều ghê".
Ánh mắt Hứa Giai phức tạp – gầm giường chỗ này rất nhỏ, Tư Hải một mực trốn dưới này cũng thật làm khó cho cô ấy.
"Thắng là được, quan tâm thủ đoạn làm gì.
Tư Hải rất thoải mái.
"Đáng tiếc thời gian quá ngắn".
Tề Viễn than tiếc.
Tư Hải ngước cằm, "Anh phải nói, là tôi trốn tốt."
Tề Viễn liếc qua, không muốn thừa nhận.
Tư Hải tự nhủ trong lòng, không thừa nhận cũng chẳng sao, dù thế nào cô ấy cũng thắng rồi.
Đồng hồ màu đen phát ra âm thanh tít tít tít, Hứa Giai cúi đầu tìm đọc.
[Chúc mừng người chơi đã giành chiến thắng].
[Cấp độ hiện tại của bạn là lv3.
Nếu có thể tiếp tục thắng bảy trò chơi, đồng thời tỷ lệ chiến thắng trên 50%, bạn sẽ trở thành người chơi lv.4 (hiện tại tỷ lệ thắng của bạn là 100%, đã tham gia mười hai trò chơi, chiến thắng mười hai trò chơi).]
[Đồng hồ có thể cung cấp thông tin người chơi lv0, lv1, lv2].
[Chúc mừng bạn đã trở thành MVP trò chơi lần này (người thắng đều nhận được MVP)].
[Ba mươi giây sau, bạn sẽ được đưa ra khỏi trò chơi].
[Chú ý: Sau khi rời khỏi trò chơi, bạn không được nhắc đến Gameshow vô hạn với người khác không phải người chơi].
"Xong rồi".
Hứa Giai vuốt vuốt tóc, khi nói chuyện lời nói mang theo một tia mỏi mệt khó thấy.
Quỷ, con người, oán quỷ, mười người chơi ghép lại ra muôn vàn khả năng.
Bắt đầu quá muộn, thêm vào đó giây phút cuối cùng phải truy đuổi người ta, đã làm cô mệt chết.
Tề Viễn vuốt tóc bạn gái, hôn nhẹ một cái lên trán cô, nhẹ lời an ủi, "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."
Tư Hải, "..."
Thức ăn cho chó nguội ngắt đập loạn xạ vào mặt cô.
Thế là Tư Hải quay lưng đi, từ chối chứng kiến.
Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, từng người chơi được đưa về nơi ở của mình.
Hứa Giai nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Lúc Hứa Giai mở mắt ra, cô phát hiện đã thời gian đã là tám giờ sáng.
Theo ước tính sơ bộ của cô thì cô đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ.
Chuyện đầu tiên cô làm khi rời giường là xem tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất ---
[Thẻ ngân hàng xxx1234 của bạn nhận được 340.000,00 tệ (tiền thưởng giành cho người thắng cuộc), số dư còn lại 340000,00 tệ].
Tin nhắn thứ hai ---
[Thẻ ngân hàng xxx1234 của bạn nhận được 100.000,00 tệ (MVP), số dư còn lại 440000,00 tệ].
Tin nhắn thứ ba ---
[Thẻ ngân hàng xxx1234 của bạn nhận được 40.000,00 tệ (loại hai người chơi, mỗi người chơi bị loại được thưởng 20.000), số dư còn lại 480.000,00 tệ].
Tin nhắn thứ tư ---
[Thẻ ngân hàng xxx1234 của bạn nhận được 72.000,00 tệ (tiền thưởng người chơi lv.3 tăng 15%), số dư còn lại 552.000,00 tệ].
Hứa Giai đem khoản tiền mới nhận được chuyển sang một tấm thẻ khác, mắt liếc thấy số tiền bên trong, cô lập tức chìm vào mê muội – sau khi bỏ tiền ra mua nhà, tài khoản của cô còn lại những 5.700.000 tệ!!
Hứa Giai hạnh phúc ôm lấy điện thoại không buông tay.
Mục tiêu 6 triệu chỉ còn kém một thắng lợi nữa thôi!!
Hứa Giai nhìn chằm chằm tài khoản trong điện thoại một hồi lâu, cô lại lấy máy tính ra, lạch cạch gõ vang.
Sau đó lộ ra nét mặt buồn bã: "Nuôi mình thì đủ, nhưng nuôi người nhà thì vẫn cố sức".
Chẳng qua rất nhanh, ánh mắt của cô lại trở nên kiên định, không sao hết, không đủ thì kiếm thêm! Một lần mấy trăm ngàn, rất nhanh cô sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc đời này!
Thế là Tề Viễn bi thương phát hiện, bạn gái không biết lại bị cái gì kích động, mê đắm trong rèn luyện, đến cả xem phim cùng anh cũng không còn thời gian.
Tề Viễn nghiêm túc khiển trách hành vi rèn luyện quá độ, cũng nghiêm túc bày tỏ, quá sức có khả năng sẽ lại bị trật chân.
Bị trật chân...!Hứa Giai nhớ tới cái chân sưng như bánh bao lần trước, không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.
Ai ngờ Tề Viễn lại đổi lời, "Nhưng nếu