Trò chơi còn lại năm phút cuối cùng.
Số 5, số 6, số 7, số 8 đang ở đội trắng rất nóng vội.
"Đội đen trốn đâu hết rồi?" Số 5, số 6 bắt tay tìm người.
"Số 4 đâu? Cậu thấy số 4 không?" Số 7 lo lắng hỏi thăm số 8.
"Không thấy, không biết đi đâu rồi".
Sắc mặt số 8 nghiêm túc, vội vàng đi tiếp, thề phải tìm từng ngõ từng ngách nơi này.
"Thấy rồi! Đội đen ở kia!" Số 6 là người đầu tiên phát hiện tung tích của đội đen, nhanh chóng kéo số 5 tới.
"Ồ, phiền phức tới".
Tề Viễn không nói hai lời, đứng lên phía trước chắn đường.
Nhanh mà không có q????ảng cáo, chờ gì ????ìm nga???? ﹎ T ????ùmT????????????ện.vn ﹎
Hứa Giai âm thầm nâng cao cảnh giác, đồng thời bày ra dáng vẻ phòng ngự.
Con ngươi Chu Duyệt khẽ động, trong đầu bỗng hiện ra suy nghĩ khác.
Bị hai kẻ này lừa gạt nhiều lần, nếu cũng thành công lừa ngược lại có lẽ còn sảng khoái hơn nhiều nhỉ? Nếu như cô nàng ra tay ở 30s cuối, phản bội xé bảng tên của xman đội trắng xuống, thì cho dù Hứa Giai và Tề Viễn có làm gì cũng không thể có biện pháp khác xoay người được.
"Tôi khuyên cô đừng nên ôm lấy suy nghĩ không nên".
Giọng điệu của Hứa Giai lạnh lùng khác hẳn lúc bình thường: "Xman đội trắng đang đuổi bắt số 4, không ai tới đây.
Nhưng nếu cô cố tình gây sự, tôi có thể lập tức ném cô ra ngoài, để cho số 5 và số 6 xé bảng tên cô xuống."
Chu Duyệt, "..."
Cô nàng đột nhiên bừng tỉnh, thành viên đội đen theo thứ tự là số 1, số 2, số 3, số 4 (x).
Chỉ khi xé bảng tên của số 4 (x), thì số 7 (x) và số 8 (x) mới có khả năng thắng lợi.
Vì thế nên họ không hề tìm đến nơi này.
Mà hiện giờ thời gian trò chơi kết thúc đã sắp tới, nếu như hai người bên phía Tề Viễn cảm thấy cô nàng vướng bận thì có thể ném thẳng cô nàng ra ngoài.
Dù sao số 3, số 5, số 6 đều là người chơi bình thường, ai trở thành đồng đội bọn họ cũng không cần để ý.
Nghĩ đến đây, Chu Duyệt hoảng sợ, không thể tin được hai người này lại mưu tính sâu xa tới mức đó!
Tề Viễn liếc qua, thẳng thắn nói với cho Chu Duyệt, "An phận ở lại thì chính là đồng đội của chúng tôi.
Nếu như cô có ý khác, thì mặc kệ cô".
Chu Duyệt ngửa mặt lên trời thở dài, cô còn có lựa chọn nào khác sao? Hai người này trí thông minh hơn người, giá trị vũ lực cũng hạng nhất, rõ ràng là đang bật hack! Còn hai người họ ở đây, người khác tìm thấy đường sống ở chỗ nào!
"Chúng ta là đồng đội".
Chu Duyệt kiên quyết bày tỏ.
Hứa Giai thỏa mãn cười cười.
Khi họ còn đang nói chuyện, số 5, số 6 đã tới gần.
Số 6 dẫn đầu tấn công, một tay tóm Tề Viễn, một tay định đưa ra sau lưng anh.
Tề Viễn túm cổ áo số 6, hất văng tay hắn ta ra.
Ngay sau đó, anh lại bắt lấy số 5, ấn người ta xuống mặt đất: "Muốn thắng thì đi tìm số 4, đừng ở lại đây mất thời gian!".
Anh chỉ dùng sức của mình mình, ngăn cản hai người tấn công tới.
Quần áo số 6 dúm dó, mất năng lực phát ngôn, nửa ngày không nói được một lời.
Số 5 còn thảm hại hơn, bị Tề Viễn dùng sức mạnh quá, áo bị rách một lỗ nhỏ, hiện giờ đang ngồi im tại chỗ nhìn khắp bốn phương, trông rất chua xót thê thảm.
Hai người họ nhìn nhau một chút, đạt được nhất trí – hiện giờ đi tìm số 4 thì không kịp, chi bằng hợp sức thử một lần.
Cho dù đội đen có ba người, nhưng trong đó có hai cô gái, chưa chắc họ đã thua.
Thế là hai người bỗng nhiên bật dậy, mục tiêu lần này là hai cô gái.
Thế nhưng họ nào có biết, mục tiêu của họ là hai cô gái thật đó, nhưng lại lợi hại hơn không ít cánh đàn ông con trai.
Tề Viễn còn chưa kịp ra tay, Hứa Giai đã xông tới ngáng chân một người ngã nhào, Chu Duyệt đấu sức với một người cũng không hề bị rơi vào thế yếu.
Hứa Giai rảnh tay, thuận tiện giúp đỡ đồng đội, hợp sức đẩy người kia ra.
Thế là hai người đội trắng lại lần nữa ngã ngồi trên đất, không nhịn được tự hoài nghi cuộc đời.
Tề Viễn lầm bầm, "Đã bảo hai người đi đi, muốn thắng thì tìm số 4 mà xé, sao không nghe khuyên bảo chứ?"
Số 6 liếc mắt nhìn đồng bọn – Thế nào? Còn muốn lên tiếp không?
Số 5 nét mặt đau khổ - đại ca à, sức còn dư không bằng người khác, có muốn lên cũng không được! Hay là chúng ta nghe lời khuyên tìm số 4 đi?
Số 6 đen mặt – đến lúc nào rồi, tìm số 4 còn kịp sao?
Số 5 nhìn trời —— ở đây có thể thắng hả? Anh đánh thắng được ba kẻ này?
Số 6 không cãi lại nổi.
Hai người họ yên lặng đứng lên, chầm chậm bỏ đi, thế mà lại nghe lời đi tìm số 4 thật.
Chu Duyệt, "..."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng được đại lão bảo kê thật sảng khoái.
Trò chơi còn chưa kết thúc, đáng lẽ đây sẽ là ba phút cuối vô cùng hỗn loạn, thế mà họ lại có thể thoải mái nghỉ ngơi, quả thực là không dám tin.
**
Một nơi khác, Nhạc Lâm đau khổ vô cùng.
Thân là thành viên lạc đàn duy nhất của đội đen, hắn được toàn bộ thành viên đội trắng truy đuổi.
"Mau tới đây! Anh ta ở chỗ này!" Số 7 lớn tiếng kêu gọi, nhanh chóng đuổi theo.
Nhạc Lâm tranh thủ thời gian vội vàng chạy trốn.
Nhưng lúc đến ngã ba, hắn lại "vui mừng" phát hiện, số 8 ở một ngã rẽ khác cũng đang chạy đến nơi này.
Nhạc Lâm đột ngột xoay người, dứt khoát tìm một con đường khác chạy như điên.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn, quá nửa thời gian trò chơi hắn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, duy trì thể lực, không thì đã sớm bị bắt.
Nhạc Lâm kéo theo hai cái đuôi nhỏ, giống như dắt thú cưng chạy khắp thế gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc Nhạc Lâm cảm thấy trò chơi sẽ kết thúc như vậy, thì phía trái đằng trước hắn bỗng vang lên tiếng hét: "Anh ta ở đây! Mau tới đây!".
Quân cứu trợ của đội địch còn ba giây cuối lại nhảy lên chiến trường.
Nhạc Lâm, "..."
Giờ phút này, tâm tình của hắn rất khổ sở.
Hắn thật muốn hỏi đám người kia, tại sao lại cứ theo hắn không thả? Không phải đội đen còn lại ba người hả?? Cho dù Tề Viễn khó đối phó, cho dù Hứa Giai khó đối phó, nhưng sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Sao không kiên trì tới cùng, chưa chắc đã không thành công mà.
Nửa đường bỏ lỡ nhất định sẽ thất bại.
Canh gà mỹ vị như vậ, sao lại chưa từng uống qua?
Trong lòng thì điên cuồng chửi bới, nhưng bàn