Edit: Bánh
Đống dấu vết hỗn loạn trên bài thi của cậu ấy đã để lại cho tôi một ấn tượng cực kì lớn.
Kẻ đang yêu rất dễ đề cao địa vị của mình trong lòng người kia, thật ra lúc đó tôi đã mặt dày mà ảo tưởng rằng —— vợ yêu Văn Sở Dự của tôi, vì cảm thấy xót thương cho tôi, nên mới viết ra mấy chữ đầy căm phẫn đó trên bài làm của mình.
Nhưng sau vài giây suy nghĩ lại, tôi đành vô cùng tiếc nuối mà loại trừ giả thiết này.
Loài người có thể chia sẻ ngọt bùi, nhưng hiếm ai có thể cực khổ cùng chia, dù tôi có bị mẹ mình đánh gãy ba cái xương sườn, cũng sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tình cảm giữa Văn Sở Dự và mẹ cậu ấy được.
Thế nên chắc chắn đang có chuyện lớn nào đó rồi.
Tranh thủ tiết Thể dục, tôi kéo cậu ấy ra một góc nhỏ trên sân trường, muốn hỏi cho rõ chuyện là như thế nào.
Hai đứa tôi mặt đối mặt, người kia đứng ngược hướng mặt trời, tia nắng chiếu thẳng vào mặt khiến cậu ấy không mở mắt nổi, đôi mắt khẽ híp lại, chớp liên tục, lông mi cong vút cũng động đậy theo, tựa như một con búp bê xinh đẹp đang chớp mắt.
Tuy tôi định sẽ hỏi chuyện, nhưng lại không biết nên bắt đầu một đề tài nhạy cảm lại riêng tư này như thế nào.
Tôi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ xem mình nên mở lời ra sao, mà cậu ấy cũng đứng đó một cách ngu ngốc với tôi.
Văn Sở Dự thấy tôi cứ im lặng một lúc lâu mà không lên tiếng, liền nghiêng đầu nở nụ cười: "Cục cưng, cậu muốn nói gì vậy? Ủy viên thể dục còn đợi tớ đi chơi bóng với cậu ấy đấy."
Nụ cười của người kia hòa với ánh nắng vàng rực rỡ đang lan tỏa, ấm áp đến mức có thể khiến gỗ mục đâm chồi nảy lộc.
Tôi nhìn mà tai nóng lên, cũng không biết sao nữa, tôi bảo cậu ấy hãy đến nhà vệ sinh cùng mình đi.
Đúng là con cu làm mù con mắt, vừa dứt lời xong thì tôi liền hối hận.
Tôi nào đâu giống các bạn gái, đi WC cũng cần có người đi chung chứ, nếu tôi và Văn Sở Dự đến WC cùng một lúc, thì 90% là để hôn nhau.
Tôi tìm người kia để nói chuyện nghiêm túc, thế éo nào lại thành như thế này, tôi thấy chắc mình phải chạy đi rửa sạch bộ não đồi trụy của mình rồi.
Quả nhiên, cậu ấy phá lên cười: "Muốn hôn mà cũng phải trang trọng như thế hả, cục cưng, cậu dễ thương quá.".
ngôn tình sủng
Tôi trao đổi nước bọt với cậu ấy trong buồng vệ sinh, từ sau khi chúng tôi lên giường với nhau rồi, những nụ hôn giữa cả hai đã không còn kiềm chế cùng nhạt nhẽo như lúc trước.
Văn Sở Dự luồn tay vào trong vạt áo tôi, ngón tay vân vê đầu v* rồi khẽ nhéo khiến tôi không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Cậu ấy buông miệng tôi ra, gối đầu lên vai tôi, thì thầm: "Cậu cứng, đụng phải tớ rồi này, tớ cũng thế, chúng ta làm gì giờ đây."
Vừa nói, tay Văn Sở Dự đã vô cùng không thành thật mà vuốt ve thằng em đã hơi ngẩng đầu dưới lớp quần của tôi.
Tôi co chân lên, trốn về phía sau rồi giơ tay đẩy trán cậu ấy: "Đang ở trường đấy, làm chuyện thái quá tớ không chịu đâu."
Vẻ tiếc nuối toát lên trong ánh mắt người kia, nhưng cậu ấy vẫn nói thế thì thôi.
Văn Sở Dự giúp tôi sửa lại quần áo đã lộn xộn, kéo tay tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới nhớ ra mục đích ban đầu khi mình kêu cậu ấy ra nói chuyện riêng, bèn vội bước nhanh về phía trước, nghiêng người chặn chỗ khóa cửa lại, trừng mắt nhìn Văn Sở Dự.
Còn người yêu tôi lại sờ chóp mũi có chút ngượng ngùng.
"Sao cậu không viết bài luận hôm thi giữa kỳ?"
"Thì tớ nói rồi đó, tớ buồn ngủ......"
"Thôi đi." Tôi cố nén một loại cảm xúc không tên nào đó xuống, túm lấy cổ áo của Văn Sở Dự, "Mấy thứ cậu vẽ trên tờ giấy thi tớ thấy hết cả rồi, nói thật xem nào."
Nói gì cũng được, tôi muốn nghe lời thật lòng của cậu ấy, mà cậu ấy cũng không nên giấu giếm tôi bất cứ thứ gì mới phải.
Tôi không nghĩ cậu ấy phiền phức hay gì đâu, tôi là chồng, vợ tôi gặp chuyện thì tôi phải biết chia sẻ.
Ánh mắt người kia lập lòe một chút rồi lại chậm rãi cúi đầu, ngập ngừng mở miệng: "Cục cưng, không có gì to tát đâu, cậu đừng lo lắng mà..."
Tôi bị thái độ dong dài của Văn Sở Dự chọc cho tức điên lên chỉ trong nháy mắt, nhấc chân đá vào đầu gối của người kia, cậu ấy không đứng vững, đôi chân mềm nhũn, xém chút nữa là quỳ xuống.
"Câm mồm! Ăn ngay nói thật cho tớ!"
Văn Sở Dự vẫn cúi đầu trong im lặng, chút kiên nhẫn còn sót lại trong tôi cũng vì thế mà cạn kiệt.
Thật ra thì tôi cũng không biết vị trí của mình trong lòng cậu ấy là tới đâu, chỉ biết là người kia thật sự thích mình —— dù gì thì cậu ấy có thể hứng lên với một tên đực rựa như tôi thì chắc chắn là vì có dục vọng đối với tôi rồi.
Mà trong dục vọng thì ít nhiều gì cũng sẽ xen lẫn một chút tình cảm tốt đẹp.
Tính tình tôi thiên về kiểu hướng nội, với mấy chuyện như kết bạn tứ phương thì tôi không bằng Văn Sở Dự là cái chắc rồi, nhưng chuyện thao túng tâm lý của người khác thì tôi biết thừa.
Thế là tôi túm lấy tóc cậu ấy, buộc người kia phải ngẩng mặt lên nhìn mình, dùng ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt kia, uy hiếp: "Văn ca, một đứa trẻ không thành thật sẽ không được ai thích, cũng sẽ không ai muốn.
Mà hành động vừa rồi của cậu lại rất không thành thật, cậu hiểu không."
Vừa dứt lời, tôi liền thấy vẻ mặt vốn bình tĩnh của Văn Sở Dự như bị xé toạc ra, tràn đầy sợ hãi chỉ trong nháy mắt.
Nói trắng ra thì tôi mới là đứa sợ cậu ấy sẽ không thích, không cần mình hơn, nhưng tôi vẫn muốn nói thế, thậm chí tôi còn tỏ vẻ là mình bất cần, khiến cho cậu ấy phải cảm nhận được sự kinh hoảng bất an.
Nếu sự bối rối của người kia là do tôi mà ra, thế thì sự quan tâm mà Văn Sở Dự dành cho tôi sẽ không phải là giả, và cũng chỉ có thế, thì tôi mới cảm nhận được cảm giác yên tâm.
Tôi thấy cậu ấy như vậy rồi, bèn quay đầu muốn rời đi, buông Văn Sở Dự ra, chuẩn bị chạy lấy người.
Lúc tay tôi vừa mới đụng vào khóa cửa, cậu ấy lại ôm lấy tôi từ phía sau, kề trán vào gáy tôi, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm trên người tôi, khiến tôi phải rùng