Chương 1
Thời tiết rét đậm, gió lạnh thấu xương.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối sầm, xám xịt, khiến bóng người và cảnh phố phường cũng trở nên mông lung mờ mịt.
Bác Mộ Trì đẩy vali ra khỏi cửa ra sân bay rồi híp mắt cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của người và chiếc xe quen thuộc.
Cô nhìn xung quanh cả buổi, vẫn chưa thấy người và xe mà cô muốn tìm.
Bỗng dưng, quanh mũi truyền đến một mùi hương mát lạnh thoang thoảng, có chút cảm giác như cỏ xanh cây cối vào mùa đông, rất tự nhiên.
Cô quay đầu theo bản năng, nhìn thấy người đang thong thả đi tới gần mình.
Là con trai của mẹ nuôi cô, hàng xóm kiêm trúc mã Phó Vân Hành của cô.
Cửa ra nhiều người nhiều xe, rộn ràng náo nhiệt, mặc dù không đến mức chen chúc nhưng cũng không tính là rộng rãi.
Phó Vân Hành mặc áo gió dài màu đậm, thân hình cao gầy mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp. Khí chất của anh đặc biệt, gương mặt xuất chúng, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của những người qua đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm một lát, không khỏi cảm thán - người này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lại hơi lạnh lùng.
Lúc cô phê bình trong đầu thì Phó Vân Hành đã chạy tới trước mắt cô.
Hai người nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng rồi dời ánh mắt đi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người không còn thân mật khăng khít như ngày trước nữa. Hình như là sau khi Bác Mộ Trì vào đội tuyển quốc gia, hoặc hình như sau khi Phó Vân Hành vào đại học thì càng ngày càng bận rộn hơn.
Tính ra cũng đã rất lâu hai người họ không gặp nhau.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, còn Phó Vân Hành là sinh viên ngành y, từ năm đầu tiên vào trường, gần như anh ở luôn tại trường học. Nếu không cần thiết thì anh cũng hiếm khi về nhà.
"Bệnh viện có chút việc nên phải nán lại." Giọng Phó Vân Hành vẫn lành lạnh như ngày nào, không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, "Tới muộn rồi."
Bác Mộ Trì "ừ", biết bây giờ anh đang thực tập ở bệnh viện nên bản thân không thể tùy ý sắp xếp thời gian.
Cô không nói thêm gì nữa, gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
Giọng điệu lúc cô nói chuyện cũng rất khách sáo.
Vẻ mặt Phó Vân Hành như thường, nhận vali hành lý của cô rồi dắt cô đi về hướng bãi đỗ xe.
Bác Mộ Trì không thấy khó chịu chỗ nào, vui vẻ thoải mái đi theo cạnh anh. Tính cách cô hoạt bát, nhưng lần nào cũng gặp thất bại ở chỗ của Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành không thích nói chuyện, ngoài nghiên cứu những phương diện về y học thì không thấy hứng thú lắm với những chuyện khác.
Bác Mộ Trì biết rất rõ, thế nên cũng không tự tìm mất mặt ở chỗ anh.
Hai người tuân theo suy nghĩ im lặng là vàng đi tới cạnh xe.
Phó Vân Hành để cô lên xe trước rồi cất vali hành lý của cô vào cốp xe.
Xe vừa rời khỏi sân bay là Bác Mộ Trì đã nhận được tin nhắn từ mẹ ruột Trì Lục của cô, hỏi Phó Vân Hành đã đón cô hay chưa.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết đơn, khoảng thời gian trước phải ra nước ngoài để huấn luyện kín, hôm nay mới về nước. Ba mẹ cô nhớ nhầm thời gian cô về nước nên đi nghỉ dưỡng ở khu du lịch suối nước nóng cùng với bố mẹ của Phó Vân Hành rồi, phải qua mấy ngày nữa mới về.
Thế là thuận theo tự nhiên, trọng trách đón cô rơi xuống vai Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì gửi cho bà Trì một emotion tức giận.
Bác Mộ Trì: [ Đón rồi ạ. ]
Trì Lục: [ Vậy mấy ngày nay con ở chỗ Vân Bảo đi, nó biết nấu ăn nên cũng có thể chăm sóc con. Sau khi bố mẹ đi thì dì Dương của con cũng nghỉ. ]
Dì Dương mà bà ấy nhắc tới là dì giúp việc chăm sóc cho Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì: [ ... ]
Trì Lục: [ Sao thế, không muốn ở chung với Vân Bảo à? ]
Bác Mộ Trì trộm nhìn sang người đang tập trung lái xe bên cạnh, mặt không biểu cảm trả lời bà ấy: [ Cũng không phải, chủ yếu là con sợ qua chỗ Vân Bảo ở sẽ có ảnh hưởng không tốt tới anh ấy. ]
Lúc trước cô từng nghe người trong nhà nói, sau khi Phó Vân Hành thực tập, vì ngại nhà cách quá xa bệnh viện nên mới thuê một căn phòng ở gần bệnh viện.
Trì Lục: [ Vì sao? ]
Bác Mộ Trì cảm thấy mẹ cô đang vờ như không biết, nhấn mạnh điểm chính: [ Một cẩu độc thân ở bên ngoài như anh ấy tự dưng đưa một cô gái xinh đẹp về nhà, không làm người ta hiểu lầm chứ? ]
Trì Lục: [ Con nói mình là cô gái xinh đẹp? ]
Bác Mộ Trì: [ Tất nhiên rồi. ]
Trì Lục: [ Tính tự luyến này là di truyền từ ai thế? ]
Bác Mộ Trì: [ Mẹ. ]
Trì Lục không còn lời nào để nói, dở khóc dở cười: [ Chúng ta đã hỏi thằng bé rồi, không có ảnh hưởng gì đâu, con cứ yên tâm mà ở. Ba mẹ chơi thêm hai ba ngày nữa mới về. ]
Bác Mộ Trì: [ Thôi được rồi. ]
Cô liếc người đang yên lặng bên cạnh, trả lời bà Trì: [ Vậy nếu anh ấy dám hung dữ với con, mẹ phải để mẹ nuôi chống lưng cho con. ]
Trì Lục: [ Con nghĩ nhiều rồi, thằng bé không hung dữ với con đâu. ]
Bác Mộ Trì: [ Nhưng mà anh ấy lạnh lùng quá, từ sau khi lên xe hai tụi con chưa nói với nhau câu nào. ]
Trì Lục: [ . ]
Chuyện này Trì Lục cũng không có cách xử lý.
Nói thật, lúc nhỏ Phó Vân Hành không như thế. Lúc rất nhỏ anh đã hơi lạnh lùng, nhưng với Bác Mộ Trì thì lại là một đôi thanh mai trúc mã khiến người người vô cùng hâm mộ, tình cảm của hai người cũng rất tốt.
Thấm thoát, có thể là đã trưởng thành nên tự suy nghĩ độc lập, hoặc là do hai người không còn thời gian gặp mặt nhau thường xuyên, hai người không hề dính nhau như khi còn bé, dần dần đã có cảm giác xa cách như người xa lạ.
-
Nói chuyện với Trì Lục xong, Bác Mộ Trì nhấn tắt màn hình điện thoại, nhìn sang người bên cạnh.
Cô nhấp môi dưới, lấy hết can đảm để tiếp lời với anh, "Vân..." Còn chưa nói ra từ Bảo thì Bác Mộ Trì đã miễn cưỡng mà sửa miệng "Phó Vân Hành."
Vân Bảo là tên ở nhà của Phó Vân Hành, lúc nhỏ nếu Bác Mộ Trì không gọi anh là Vân Bảo thì là anh Vân Hành. Nhưng với cô hai xưng hô này đều có phần lạ lẫm, cô cảm thấy gọi tên đầy đủ tốt hơn.
Nghe thấy cô gọi mình, Phó Vân Hành nâng mắt lên, "Cái gì?"
"..." Bác Mộ Trì sờ chóp mũi, chăm chăm nhìn tình hình giao thông phía trước hỏi: "Anh thực tập ở bệnh viện sao rồi?"
Phó Vân Hành mới đến bệnh viện thực tập mấy tháng trước, còn mấy tháng này Bác Mộ Trì hoặc là ở trong đội, hoặc là huấn luyện ở nước ngoài, về cơ bản không về nhà.
Mà lâu lâu về nhà được nửa ngày thì cũng không chạm mặt với anh.
"Cũng được." Phó Vân Hành tích chữ như vàng, "Em thì sao?"
Anh hỏi một câu coi như có qua có lại.
Đuôi lông mày của Bác Mộ Trì khẽ nhếch, trừng mắt nhìn nói: "Em vẫn ổn."
"..."
Bất thình lình, trong xe lại yên tĩnh.
Bác Mộ Trì vỗ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một thời gian ngắn không trở về, cảnh đường phố cũng có thay đổi. Vì thời tiết lạnh nên không có nhiều người đi trên đường lắm, dù có cũng mang dáng vẻ vội vàng.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm một lúc thì hơi mệt.
Cô không nhiều lời với Phó Vân Hành nữa, nghiêng đầu ngủ mất.
Thời gian dừng đèn đỏ, Phó Vân Hành đạp phanh lại.
Trong lúc chờ đợi, anh liếc mắt nhìn về phía người đang ngủ bên cạnh.
Bác Mộ Trì ngủ rất sâu, gương mặt lúc ngủ yên tĩnh, không quá giống với lúc cô tỉnh táo.
Ngũ quan của cô là kiểu xinh đẹp chói mắt, trông có phần lạnh lùng không dễ tiếp cận. Nhưng trên thực tế cô không có tính kiêu căng nóng nảy của đại tiểu thư, trái lại còn hoạt bát đáng yêu hơn người khác.
Song sự hoạt bát đáng yêu này lại hiếm khi lộ ra trước mặt Phó Vân Hành.
Tiếng còi xe vang lên, Phó Vân Hành thu hồi suy nghĩ và tầm mắt, dùng một chân đạp ga.
Lúc xe vững vàng dừng lại trước cổng tiểu khu, Bác Mộ Trì vẫn chưa tỉnh.
Anh nhìn thời gian, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái.
Đây là hành động theo thói quen mỗi lúc anh suy nghĩ.
Phút chốc, tiếng chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Bác Mộ Trì còn ngái ngủ mà “Ưm” một tiếng, không quá thoải mái động đậy, “Đến nơi chưa?”
Vừa tỉnh ngủ nên cổ họng của cô có hơi khàn.
Phó Vân Hành lên tiếng, "Tới rồi, anh đi nghe điện thoại."
Vừa rồi là chuông điện thoại anh vang lên.
Bác Mộ Trì ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt.
Lúc cô lấy lại tinh thần thì Phó Vân