Chương 10
Bỗng nhiên Bác Mộ Trì có cảm giác thời gian trôi ngược trở lại, ngỡ như bọn họ đều quay lại hồi còn nhỏ.
Hình như kể từ khi Phó Vân Hành gọi cô như vậy, khoảng cách nảy sinh do việc trưởng thành giữa hai người cũng biến mất.
Bác Mộ Trì không biết nên diễn tả thế nào cho đúng.
Nhưng vào giờ phút này, cô hốt hoảng cảm thấy, Phó Vân Hành vẫn là anh Vân Bảo mà cô thích sáp vào khi còn nhỏ.
Chứ không phải người hơi xa lạ cô gặp lại lúc trước.
Giữa bọn họ có lẽ có tồn tại cảm giác xa lạ khi “lâu ngày gặp lại”, nhưng không có tình cảm.
Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ anh từng đồng ý với cô, năm nào cũng phải lì xì tiền mừng tuổi cho cô, phải nói chúc mừng năm mới với cô.
Phó Vân Hành thấy một lúc lâu mà cô vẫn chưa nhận, hỏi lại: “Không cần sao?”
“Cần chứ.” Bác Mộ Trì nhanh chóng nhận lấy, đôi mắt sáng ngời cong cong, cô nói: “Cảm ơn…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cố ý tạm dừng, nâng mắt nhìn về phía anh: “Vân Bảo.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy kể từ khi hai người gặp lại nhau.
Phó Vân Hành nhoẻn miệng cười.
Bác Mộ Trì sờ sờ phong bao lì xì anh cho, bỗng nhiên nói: “Em chưa chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh.”
“Em còn chưa tốt nghiệp.” Phó Vân Hành liếc cô: “Không cần chuẩn bị.”
Trước mắt Bác Mộ Trì vẫn còn là sinh viên, chỉ vì cô phải huấn luyện nên ít khi về trường đi học.
Trước khi chuẩn bị cho Thế vận hội thể thao mùa đông vào ba năm trước, Bác Mộ Trì đã đậu một trường Đại học khá tốt.
Tuy rằng chưa tới mức nằm trong mấy trường top đầu, nhưng cũng là một trường Đại học nổi tiếng. Quan trọng hơn là cô không dựa vào năng khiếu thể thao của mình để được cộng điểm mà tự thi được hơn 600 điểm.
Chỉ là sau khi thi xong, cô lập tức vùi đầu vào đội tập luyện để chuẩn bị thi đấu.
Năm thứ nhất, cô xin nghỉ dài hạn không đi học, sau đó thi thoảng cũng tới trường, nhưng vẫn chưa học đủ tín chỉ.
Vốn dĩ Bác Mộ Trì định dùng hai năm tiếp theo để học bù những học phần còn thiếu, năm sau thuận lợi tốt nghiệp. Nhưng năm sau lại có Thế vận hội thể thao mùa đông, cô không thể dành nhiều thời gian cho việc học, đành phải hoãn lại đến năm kia.
Cô đặt ra mục tiêu cho bản thân, muộn nhất là năm tới hoặc năm kia, cô nhất định phải nhận được bằng tốt nghiệp, thuận lợi tốt nghiệp.
Bác Mộ Trì khựng lại, sâu sắc cảm thấy anh cái hay thì không nói mà lại đi nói cái dở.
Cô cạn lời liếc anh, kìm nén cơn giận của đại tiểu thư chuẩn bị bộc phát, dỗi anh: “Anh cũng đã tốt nghiệp đâu.”
Cô học Đại học hệ bốn năm, Phó Vân Hành học hệ Thạc sĩ tám năm, cũng chưa tốt nghiệp. Chỉ là vì nguyên nhân đặc thù, chuyên ngành của Phó Vân Hành phải đi thực tập vào năm thứ bảy.
Bác Mộ Trì tính toán, năm nay thật ra là năm đầu tiên Phó Vân Hành đi thực tập.
Phó Vân Hành: “…”
Anh hết cách: “Anh đi thực tập rồi.”
“Em…” Bác Mộ Trì còn muốn cãi cọ với anh một lúc thì Trì Ứng lười biếng đã mở cửa ghế sau ra.
Vừa lên xe, cậu nhìn thấy phong bao lì xì Bác Mộ Trì chưa kịp cất, hai mắt sáng lên: “Chị, trong tay chị là lì xì hả?”
Bác Mộ Trì còn chưa lên tiếng, Phó Vân Hành đã lấy một phong bao lì xì giống của cô như đúc ra rồi đưa cho Trì Ứng: “Năm mới vui vẻ.”
Trì Ứng nhận lấy, nịnh hót: “Cảm ơn anh Vân Hành! Quả nhiên anh Vân Hành vẫn là người đối xử với em tốt nhất.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì trợn trắng mắt nhìn cậu.
Phó Vân Hành mỉm cười: “Đi thôi.”
“Vâng.” Bác Mộ Trì cũng lên tiếng: “Để em nói một tiếng với mấy người chị Tinh Tinh.”
.
Sau bữa cơm đoàn viên, người ra đường nhiều hơn, đường đi có hơi tắc nghẽn.
Bác Mộ Trì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên hai hàng đèn đường hai bên đường phố treo lồng đèn màu đỏ, trên nhánh cây cũng được quấn đủ loại đèn nhấp nháy, cùng nhau rũ xuống như dải ngân hà, lộng lẫy bắt mắt.
Thấy cô hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, Trì Ứng cũng dán đầu lên cửa kính xe.
Cậu chăm chú nhìn một lúc, thật sự không cảm nhận được gì, chỉ có thể khó hiểu dò hỏi Bác Mộ Trì: “Chị, chị đang nhìn cái gì thế?”
Bác Mộ Trì trả lời cậu: “Nhìn non sông gấm vóc của Tổ quốc.”
“…”
Trì Ứng nghẹn lời.
Phó Vân Hành không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
Bác Mộ Trì ghét bỏ quét mắt nhìn hai người, sâu sắc cảm thấy bọn họ không biết thưởng thức, cảnh đêm bên ngoài đẹp như vậy mà không phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, cô lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Chụp xong, cô gửi vào nhóm chat chung của hai gia đình.
Vừa gửi được mấy phút, mấy người Quý Thanh Ảnh trong nhóm chat lập tức khen cô chụp ảnh đẹp.
Quý Vân Thư ồn ào đòi về nước ăn Tết, ở nước ngoài không hề có bầu không khí của năm mới, đường phố cũng không đẹp, khiến em ấy không muốn chụp ảnh chút nào.
Bác Mộ Trì rũ mắt cong môi, tập trung nói chuyện phiếm với em ấy.
Hai người đấu khẩu như trẻ con, Quý Thanh Ảnh bỗng gửi một phong bao lì xì cho bọn họ trong nhóm chat.
Hai mắt Bác Mộ Trì lập tức sáng ngời, cô nhanh chóng click mở.
Thì bị Trì Ứng giành mất.
Cô click mở cái thứ hai, vẫn bị Trì Ứng giành mất.
Cái thứ ba do Quý Vân Thư cướp được.
…
Qta gửi liên tục mười cái, không biết do đường truyền internet của Bác Mộ Trì không tốt hay vì nguyên nhân gì khác mà cô không giành được cái nào.
Cô nhìn chằm chằm mấy phong bao lì xì trong nhóm chat một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn về phía Trì Ứng, cười khẽ.
Trì Ứng: “…Chị, mấy cái này em giành được dựa vào năng lực của mình.”
Bác Mộ Trì gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“?”
“Dạ?”
Trì Ứng ngơ ngác, không hiểu cho lắm.
Thế mà chị cậu lại không bảo cậu giao hết ra cho cô? Điều này không hợp lý lắm.
“Dạ cái gì?” Bác Mộ Trì thản nhiên liếc cậu một cái: “Sao nào, em định chuyển hết số lì xì em cướp được cho chị à?”
Trì Ứng không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Không phải mấy năm trước cũng như vậy sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Bác Mộ Trì không giỏi giật lì xì cho lắm.
Dù là cuộc đua về tốc độ tay hay là cuộc đua về may mắn, cô chưa từng chiến thắng.
Bởi vậy, dưới sự “áp bách” của cô, Trì Ứng sẽ cam tâm tình nguyện chuyển số lì xì cậu cướp được cho cô.
Bác Mộ Trì cũng không khách sáo với cậu.
Cô nhận lấy.
Bởi vì Trì Ứng biết rõ, chỉ cần cậu thiếu tiền, hoặc là muốn thứ gì đó, dù có đắt đỏ hay khó mua tới đâu, Bác Mộ Trì cũng sẽ nghĩ mọi cách để mua cho cậu.
Nghe Trì Ứng nói vậy, Bác Mộ Trì im lặng một lúc lâu, sau đó lẩm bẩm: “Trước kia chị quá đáng như vậy sao?”
“…” Trì Ứng sửng sốt, mắt đối mắt với Phó Vân Hành vừa lái xe vừa ngẩng đầu nhìn cậu qua kính chiếu hậu.
Tâm trí cuối cùng cũng quay lại, cậu uyển chuyển nói: “Thật ra cũng không quá đáng lắm.”
“…”
Bác Mộ Trì khựng lại, tức giận trừng cậu: “Có phải em muốn ăn đấm không?”
“Không muốn.” Trì Ứng mặt dày nói: “Đang ngày Tết mà chị, không thể đánh trẻ con được, nếu chị đánh em thì cả năm tới cũng sẽ bị đánh.”
“Ai nói vậy?” Sao Bác Mộ Trì lại không biết chuyện này nhỉ.
Trì Ứng nhanh trí trả lời: “Em nói.”
Bác Mộ Trì không muốn nói chuyện với cậu.
Hai người cãi nhau ầm ĩ trong xe, giọng nói lạnh nhạt của Phó Vân Hành vang lên: “Tới nơi rồi.”
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn lại, đúng thế thật.
“Thật ra hôm nay cũng không đông lắm.” Cô thuận miệng nói.
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng.
Trì Ứng: “Hình như năm ngoái chị Tinh Tinh đi nhầm đường thì phải.”
Trần Tinh Lạc có hơi mù đường, lần nào lái xe đến chỗ có nhiều ngã rẽ, cô ấy sẽ rất dễ đi nhầm. Mặc dù hướng dẫn chỉ đường nhắc nhở vô cùng rõ ràng nhưng cô ấy vẫn luôn đi nhầm. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Bác Mộ Trì gật đầu: “Lát nữa chị sẽ nói với chị Tinh Tinh là em chê chị ấy.”
Trì Ứng: “Em làm gì có.”
Cậu lập tức giơ tay định thề với trời: “Em tuyệt đối không trào…”
“Trào cái gì?” Còn chưa dứt lời, sau lưng vang lên giọng nói