Chương 12
Bị Đàm Thư thẳng thắn vạch trần như vậy, Bác Mộ Trì chột dạ trong giây lát.
Thế nhưng suy nghĩ lại, cô lại cảm thấy không cần thiết.
Không việc gì mà cô phải chột dạ, cô cũng chẳng thích Phó Vân Hành.
Nghĩ đến đây, cô cầm di động, vẻ mặt nghiêm túc trả lời cô ấy: “Đúng vậy, chính là anh ấy, buổi tối hôm đó chúng tớ tới vùng ngoại thành chơi, đúng lúc đi cùng nhau, sau đó tớ phát hiện khoảng cách chiều cao của hai bọn tớ cũng thích hợp, cho nên muốn tìm một người bạn trai có chiều cao giống anh ấy.”
Cô thẳng thắn thành khẩn như thế, ngược lại khiến Đàm Thư không thể tiếp tục trêu chọc nữa.
Sau đó đoạn chat giữa hai người yên lặng một lúc lâu.
Đàm Thư: “Vậy nếu như nói cậu muốn, cũng không phải không được. Tớ sẽ khảo sát tìm kiếm cho cậu.”
Bác Mộ Trì: “Ok!”
Có hơi không thực tế, Bác Mộ Trì lại cảm thấy ủ rũ lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cầm di động, chưa kịp nói ngủ ngon với Đàm Thư đã ngủ say.
-
Tới lúc tỉnh dậy, Bác Mộ Trì bị tiếng pháo truyền đến từ bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Phần lớn mấy chỗ trong thành phố đều không cho nổ pháo, cô không biết đây là nhà nào “biết luật còn phạm luật”.
Bác Mộ Trì xoa xoa mắt, thật sự bị tiếng pháo nổ ồn ào làm cho hơi bực bội.
Cô lật chăn lên rồi trốn vào bên trong, muốn đuổi hết âm thanh ra khỏi lỗ tai. Thử rất nhiều lần nhưng vẫn phải từ bỏ.
Giãy giụa trong giây lát, Bác Mộ Trì đành phải thức dậy.
Sắc trời sáng ngời, cô nhìn thời gian, vừa hay đã hơn 6 giờ.
Bác Mộ Trì nhìn cửa sổ ngơ ngẩn một hồi, cô đang tự hỏi ngày đầu tiên của năm mới có nên thức dậy chạy vài vòng không.
Nếu như cô ngủ sớm, tất nhiên sẽ không do dự chuyện này. Nhưng tối hôm qua gần hai giờ cô mới ngủ, đến bây giờ mới ngủ được bốn tiếng, thật sự không có tinh thần lắm.
Bỗng chốc, âm thanh bên tai biến mất.
Bác Mộ Trì nhìn thấy hy vọng, quay về trùm chăn thêm lần nữa, nửa phút sau cô lại ngồi dậy.
Pháo đã dừng, nhưng người “biết luật còn phạm luật” kia bắt đầu đốt pháo hoa.
Bác Mộ Trì không thể nhịn được nữa, híp mắt chui vào phòng tắm đánh răng rửa mặt bằng nước lạnh, tùy tiện bôi một ít kem dưỡng ẩm lên mặt, cô nhắm hai mắt đi đến phòng để quần áo, thay đồ thể dục rồi bước ra cửa.
Trong phòng im ắng, Trì Lục và mọi người vẫn chưa thức dậy.
Cũng may Bác Mộ Trì đã thấy tình huống này nhiều nên không trách, tay chân nhẹ nhàng xuống lầu, cô thay giày rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm gió mát thổi hiu hiu, gió lướt qua mặt khiến người ta thoải mái ngoài ý muốn.
Không biết là vì đầu xuân năm mới hay là vì duyên cớ gì khác, Bác Mộ Trì cảm thấy giờ phút này đến cả không khí cũng trở nên mới mẻ.
Cô dãn gân cốt đi ra sân, lúc đi ngang qua nhà của Phó Vân Hành, bất ngờ gặp được anh.
Lúc hai người nhìn thấy đối phương đều khó tránh khỏi kinh ngạc.
Phó Vân Hành hoàn hồn trước, nhìn về phía sau cô, “Chú Bác không đi với em sao?”
Hiếm khi anh trở về nhà, lần trước ở nhà gặp được Bác Duyên và Bác Mộ Trì chạy bộ cùng nhau. Cho nên anh cũng không biết phần lớn buổi sáng Bác Mộ Trì đều chạy bộ một mình.
Bác Mộ Trì “Ừm” một tiếng, không cảm thấy có gì phải thương tâm khổ sở, thuận miệng nói: “Bọn họ còn đang ngủ.”
Phó Vân Hành nhíu mày lại, “Chú ấy yên tâm về em à?”
“…”
Bác Mộ Trì không nói gì, “Anh đã quên khu dân cư của chúng ta có lương tâm trách nhiệm như thế nào rồi sao?”
Cô chỉ chạy ở trong khu nhà, cũng không chạy ra bên ngoài.
Phó Vân Hành khựng lại, nhắc nhở cô: “Buổi sáng ít người, ở đâu cũng phải đề cao cảnh giác.”
Khoảng thời gian trước thời sự đưa tin hàng loạt về vụ án các cô gái trẻ chạy bộ vào buổi sáng, sau đó bị sát hại. Tình huống này này không thường thấy, nhưng xác suất xảy ra cũng không thấp. Trong xã hội này luôn có vài tên biến thái điên cuồng.
Bác Mộ Trì gật đầu, cong môi cười: “Yên tâm đi, em biết mà.”
Cô nhìn anh, có qua có lại hỏi: “Không phải hôm nay anh phải đi làm sao? Dậy sớm vậy?”
Trong lòng cô tính toán thay Phó Vân Hành, từ nhà cô rời đi, về nhà, tắm rửa sau đó ngủ, tốc độ nhanh nhất cũng phải đến 12 giờ rưỡi mới có thể nằm lên giường đi. Một ngày người này ngủ hơn năm tiếng là đủ rồi sao?
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh cứng họng: “Bị đánh thức.”
“Hèn chi.” Trong nháy mắt, Bác Mộ Trì nhìn anh lại có cảm giác cùng chung cảnh ngộ, “Vậy mấy giờ anh tới bệnh viện?”
Hai người sóng vai đi về phía sân thể dục ở bên kia.
Phó Vân Hành: “Khoảng 7 giờ.”
Thời gian đi làm bình thường ở bệnh viện là 9 giờ, nhưng Phó Vân Hành là thực tập sinh, gần như 8 giờ mỗi ngày đã tới phòng.
Nhà anh cách bệnh viện khá xa, lái xe phải hơn bốn mươi phút. Cũng may là năm mới, bệnh viện không có nhiều người lắm, anh có thể tới trễ hơn 8 giờ cũng chẳng sao cả.
“…”
Nghe Phó Vân Hành nói vậy, Bác Mộ Trì nổi lên lòng thương hại với anh.
Cô nhìn anh với vẻ đồng tình, nói ra một câu: “Bác sĩ Tiểu Phó vất vả quá.”
Phó Vân Hành liếc cô, “Cũng bình thường.”
Thần sắc của anh như thường, tỏ vẻ không có gì nói: “So ra còn kém em gái Mộ Trì làm rạng danh tổ quốc.”
Từ sau khi Bác Mộ Trì đoạt huy chương vàng ở Thế vận hội Mùa Đông, biết cô hay không quen biết cô, đều gọi cô là em gái Mộ Trì.
Mấy năm nay Bác Mộ Trì đã nghe mấy tiếng “em gái Mộ Trì” rất nhiều lần, đã quen rồi cũng rất thích xưng hô này.
Nhưng lúc nó được phát ra từ trong miệng của Phó Vân Hành, cô cảm thấy vừa kỳ quặc vừa lạ lạ. Nhất thời cô không thể nói ra nguyên nhân, thế nhưng cảm giác của cô là như vậy.
Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh đừng gọi em như vậy.”
Phó Vân Hành nhướng mày, cảm thấy dì sau khi lớn lên tính cách của cô không còn đáng yêu ngốc nghếch như lúc còn nhỏ nữa, nhưng vẫn rất thú vị.
Anh chọc cô, “Vì sao?”
“Không có vì sao cả.” Bác Mộ Trì nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, “Cũng đâu phải anh không biết tên ở nhà của em.”
Người biết tên ở nhà của cô sẽ không gọi cô là em gái Mộ Trì. Ở trong lòng Bác Mộ Trì, nó thật sự không quá quen nếu như để một người không biết rõ về cô gọi cái tên đó.
Thật ra lý do này của cô lại có thể thuyết phục Phó Vân Hành.
Anh lập tức sửa miệng, “Em Đâu Đâu.”
“…”
Tự nhiên, Bác Mộ Trì cảm thấy lỗ tai của mình có hơi ngứa.
Giọng nói của Phó Vân Hành mát lạnh, có một chút cảm giác trầm, nhưng lại không rõ ràng. Nguyên nhân của điều này có thể là vì ngủ không đủ giấc, giọng nói có hơi khàn khàn, trầm trầm rất mê người. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Bác Mộ Trì luôn cảm thấy mình không phải là một thanh khống [1], cô là kiểu nếu nghe được một giọng nói hay sẽ nghe thêm một